Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 105 - Chương 105: Hai Lựa Chọn.

Chương 105: Hai lựa chọn.

Có thể nhìn ra được, Trần Nhạc Lâm là thật sự nổi giận.

Lúc bình thường, làm gì có người cha nào nói con mình như vậy?

Hơn nữa trong ngày thường, Trần Nhạc Lâm rất cưng chiều Trần Bách. Dù sao ông ta chỉ có một đứa con trai bảo bối này.

Cũng chính bởi vì loại cưng chiều không hạn chế này của Trần Nhạc Lâm, mới có thể dẫn đến tính cách hung hăng càn quấy của Trần Bách ngày hôm nay.

"Trầm Nguyệt Tâm chính là Tổng tài của...tập đoàn Hoa Mỹ?"

Sắc mặt của Trần Bách tái nhợt, nuốt ực một ngụm nước bọt, sau lưng lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.

Gã không khỏi quay đầu nhìn về phía Trầm Nguyệt Tâm, chỉ thấy người sau đang bình tĩnh ngồi ở chỗ kia. Ngón tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng lấy một cọng rau dại, chấm nhẹ chút tương cuối cùng bỏ vào trong đôi môi anh đảo đỏ tươi đầy mê người.

Loại dáng vẻ này, tuyệt đối có thể làm cho vô số đàn ông trừng mắt há mồm.

Nhưng giờ phút này, Trần Bách đối với Trầm Nguyệt Tâm, hoàn toàn không có một chút ý nghĩ nào, có lẽ nói...

Cơ bản là không dám có ý nghĩ!

Trần Bách không thể tin được, một người phụ nữ nhìn qua 27, 28 tuổi lại là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ.

Phía sau người phụ nữ này chính là một thế lực siêu cấp nằm trong top 100 xí nghiệp mạnh nhất toàn thế giới, giá trị tổng thể vượt lên mấy vạn triệu?

Chỉ cần người phụ nữ này giẫm chân một cái, là có thể làm cho cả Hoa Hạ run rẩy?

Điều này sao có thể!!!

"Cha, Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, không phải là Mạc Vân Hải sao?"

Trần Bách ngơ ngác hỏi lại.

Cái tên Mạc Vân Hải này, đúng là vang vọng toàn bộ Hoa Hạ.

Phàm là nơi có tập đoàn Hoa Mỹ thì tất nhiên sẽ có tên Mạc Vân Hải này. Bởi vì Mạc Vân Hải là nhân vật đại biểu cho tập đoàn Hoa Mỹ, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng trong tập đoàn Hoa Mỹ.

Rất nhiều người có thể không biết Trầm Nguyệt Tâm là ai, nhưng nhắc đến tập đoàn Hoa Mỹ, tất nhiên người đầu mà mọi người nghĩ đến chính là Mạc Vân Hải.

"Mạc Vân Hải? Thật tức chết mà!!!"

Trần Nhạc Lâm giận giữ hét:

"Đồ vô liêm sỉ, lão tử đã bảo mày đừng có mà chủ biết chơi, nhìn nhiều sách báo của giới kinh doanh vào. Mày thì tốt rồi, sống bất cần đời không nói, đi WC còn để lão tử chùi đít cho mày!!"

"Mạc Vân Hải rốt cuộc là ai mày có biết không hả? Mày rốt cuộc có xem TV không vậy? Mạc Vân Hải đúng là người của tập đoàn Hoa Mỹ, nhưng hắn chỉ là Phó tổng tài! Phó tổng tài!!!"

"Thế nhưng... thế nhưng tập đoàn Hoa Mỹ lớn như vậy, Tổng tài sao có thể trẻ như vậy, hơn nữa còn là một phụ nữ..."

Trần Bách vẫn như cũ không tin.

"Đừng có cùng lão tử nói những lời vô dụng!"

Trần Nhạc Lâm lại lần nữa hít sâu một hơi, run giọng nói:

"Trầm Tổng ở bên cạnh mày đúng không? Đưa điện thoại cho Trầm Tổng.'"

Trần Bách vội vàng đi tới bên người Trầm Nguyệt Tâm, rất cung kính nói:

"Trầm Tổng, cha tôi bảo cô nghe điện thoại..."

"Cha anh là ai?"

Trầm Nguyệt Tâm nói.

Trần Bách ngẩn ra.

Trầm Nguyệt Tâm không phải biết cha mình là ai sao? Vì sao lại còn hỏi vậy.

Chẳng qua rất nhanh, Trần Bách lập tức phản ứng lại bởi vì tiếng rống giận dữ của Trần Nhạc Lâm lại một lần nữa truyền ra từ điện thoại di động.

"Tao nói là mời Trầm Tổng nghe điện thoại, là mời chứ không phải là bảo!"

Trần Bách quả thực muốn khóc, gã thế nào cũng không ngờ được, có một ngày mình sẽ trêu chọc đến một nhân vật lớn như thế.

Tuy rằng hôm nay là Kiều Lệ Tuyết tìm Trần Bách đến, nhưng Trần Bách cũng không phản đối. Bởi vì gã biết Diệp Lăng và Kiều Lệ Tuyết đã từng có quan hệ. Hôm nay tới đây, chính là muốn ở trước mặt Diệp Lăng khoe khoang thật to một phen, đồng thời lại hung hăng khinh bỉ Diệp Lăng.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, trong lúc vô ý vậy mà lại đắc tội với tập đoàn Hoa Mỹ, Trầm Nguyệt Tâm tùy tiện thở ra một hơi là có thể đè chết gã!

Nói khó nghe thì, ngày hôm nay Trầm Bách giống như là một cụ bà gặp khó khăn, muốn tìm chết!

"Trầm Tổng, cha của tôi mời cô nghe điện thoại, cha tôi là Trần Nhạc Lâm…”

Trần Bách lại nói một câu, thiếu chút nữa nhịn không được, trực tiếp quỳ xuống trước Trầm Nguyệt Tâm.

"Mở loa ngoài của điện thoại."

Trầm Nguyệt Tâm nhìn Trần Bách, nói:

"Anh không phải rất thích khoe khoang sao? Nhà anh không phải là rất có tiền sao? Vừa lúc tính cách của hai ta không khác nhau lắm, tôi cũng thích khoe khoang."

Trong lòng Trần Bách đã hiểu, Trầm Nguyệt Tâm để gã mở loa ngoài ra, chính là muốn nhục nhã mình.

Thậm chí, ngay cả cha mình cũng phải chịu nhục nhã theo!

Nhưng gã có biện pháp gì?

Đừng nói là nhục nhã, dù Trầm Nguyệt Tâm có muốn gã quỳ xuống liếm giày thì cũng phải nghe theo.

Tất cả đều là gã gieo gió gặt bão!

"Trầm Tổng để cho mày mở loa ngoài, mày còn chờ cái gì?!"

Trần Nhạc Lâm vội la lên.

Trần Bách không nói hai lời, vội vã mở loa ngoài.

"Trầm Tổng, tôi là Trần Nhạc Lâm, con trai tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện mạo phạm cô. Xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho con tôi lần này."

Gần như biết Trần Bách mở loa ngoài nên Trần Nhạc Lâm lập tức nói như vậy.

"A?"

Lông mi trên đôi mắt đẹp của Trầm Nguyệt Tâm giật giật, thản nhiên nói:

"Trần Nhạc Lâm, tôi xem dáng dấp của con trai ông cũng hơn 20 tuổi rồi đi? Ở trong mắt ông đây là là tuổi còn nhỏ? Lúc ông còn nhỏ như hắn, cũng đã phát triển việc kinh doanh có hình có dạng rồi chứ?"

"Dạ dạ dạ, Trầm Tổng dạy phải, đều là tôi sai, là tôi cưng chiều nó quá, nuông chiều từ bé mới tạo nên tính cách hung hăng càn quấy như vậy."

Giọng của Trần Nhạc Lâm vang lên đầy buồn bã:

"Trầm Tổng, thực sự xin lỗi, tôi đảm bảo với cô, sau này tuyệt đối sẽ nghiêm gia quản giáo tên vô liêm sỉ này. Không bao giờ... đắc tội với co nữa."

"Trần Nhạc Lâm, nếu như hôm nay người hắn đắc tội không phải tôi mà là một cô gái bình thường, ông sẽ dùng loại khẩu khí này xin lỗi người ta sao?"

Trầm Nguyệt Tâm đột nhiên nói.

Trần Nhạc Lâm rõ ràng sửng sốt.

Xin lỗi?

Quả thật thối lắm!

Những năm gần đây Trần Bách đều dựa vào mình có tiền, chẳng biết gây họa cho bao nhiêu cô gái đàng hoàng. Lúc nào Trần Nhạc Lâm ông lại đứng ra nói chuyện khiêm nhường như vậy?

Đây cơ bản là không có khả năng!

Mặc dù nói Trần Nhạc Lâm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng cũng bởi vì giá trị con người và địa vị cao lên, dẫn đến ánh mắt cũng nâng theo, nếu nói không có ý coi thường người khác, đó là nói dối.

Bình thường mà nói, thật muốn dọn dẹp xong tai họa gây cho người khác, hai người chỉ cần cầm tiền là có thể xong việc. Trần Nhạc Lâm buông thả Trần Bách làm như vậy, cơ bản không nhắc đến chuyện phải xin lỗi.

Đáng tiếc, Trần Bách xui xẻo, đắc tội Trầm Nguyệt Tâm không chết tử tế được. Bồi thêm cái mạng của Trần Nhạc Lâm cũng không đắc tội nổi với người phụ nữ này.

"Nếu như hôm nay không phải là tôi, ông không có khả năng xin lỗi đúng không?"

Trầm Nguyệt Tâm thản nhiên nói:

"Người không phải có tiền là có thể vô pháp vô thiên, ông có tiền, người có nhiều tiền hơn ông còn nhiều hơn. Đừng nói bọn họ tổn hại ông, chính là xem thường ông, ông cũng không chịu nổi đi?"

Trần Nhạc Lâm không dám thở mạnh, rất sợ mình nói sai.

Ông ta ở thương trường là một tay già đời, nhưng ở trước mắt Trầm Nguyệt Tâm cũng giống như đứa trẻ với người lớn.

"Tôi cho ông hai lựa chọn."

Trầm Nguyệt Tâm trầm mặc một chút lại nói:

"Lựa chọn thứ nhất, tập đoàn Hoa Mỹ đứng ra thu mua hơn phần nửa cổ phần của tập đoàn Nhạc Lâm, giá giảm phân nửa. Ông có thể cầm số tiền này, mang theo vợ ông tìm một nơi tốt an hưởng tuổi già."

“Lựa chọn thứ hai..."

"Tôi sẽ không thu mua tập đoàn Nhạc Lâm, nhưng tôi muốn mạng của con trai ông!"

Bình Luận (0)
Comment