Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 106 - Chương 106: Bởi Vì Cô Đáng Đánh.

Chương 106: Bởi vì cô đáng đánh.

"Đây là hai lựa chọn, tôi đều có thể nói một câu là được, hơn nữa rất dễ dàng, ông xem rồi chọn đi."

Giọng nói của Trầm Nguyệt Tâm rất bình tĩnh, nhưng dưới sự bình tĩnh này lại tràn đầy sự bá đạo.

Làm Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, cô có tư cách bá đạo!

"Trầm Tổng, lẽ nào không có con đường thứ ba có thể đi sao?"

Giọng nói của Trần Nhạc Lâm có chút chán nản, giờ phút này có thể tưởng tượng dáng vẻ này của ông ta nhất định là trong nháy mắt già đi rất nhiều.

Dù sao toàn bộ tập đoàn Nhạc Lâm, đều là tâm huyết cả đời của Trần Nhạc Lâm.

Ông ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trải qua khó khăn hiểm trở, thậm chí là nguy cơ sinh tử, mới đưa tập đoàn Nhạc Lâm đi đến loại trình độ này. Lại bởi vì sự hung hăng càn quấy của phế vật Trần Bách này, tập đoàn Nhạc Lâm đang trong thời kỳ phát triển nhanh cũng triệt để bị đẩy tới vách núi.

Trần Nhạc Lâm không còn đường lui, ông ta chỉ có thể đi tới.

Tiến lên... Mới có được một con đường sống!

"Lựa chọn thứ ba?"

Trầm Nguyệt Tâm suy nghĩ một chút nói:

"Có, vậy chính là tôi tự mình đứng ra, thu mua tập đoàn Nhạc Lâm. Thế nhưng lấy thủ đoạn của tôi, tôi sẽ thanh trừ tất cả Ban Giám Đốc của tập đoàn Nhạc Lâm, về phần cổ phần công ty của ông..."

Trần Nhạc Lâm trầm mặc, mà Trần Bách đứng ở một bên tim cũng muốn nhảy đến cuống họng.

"Trần Nhạc Lâm, tin tưởng lời của tôi, ở trước mặt tôi, tập đoàn Nhạc Lâm chỉ là một đứa trẻ. Nếu như tôi muốn, toàn bộ tập đoàn Nhạc Lâm sẽ là của tôi, ông có tin hay không?"

"Tôi tin."

Những lời này, gần như là Trần Nhạc Lâm nghiến răng nghiến lợi để nói ra.

Tuy rằng không muốn nói, nhưng Trần Nhạc Lâm không thể không thừa nhận lấy thủ đoạn của Trầm Nguyệt Tâm. Nếu cho Trần Nhạc Lâm hắn một con đường chết, ông ta tuyệt đối không có đường sống để đi!

"Ông hẳn nên cảm ơn tôi, nếu như không phải tập đoàn Nhạc Lâm có tiềm lực phát triển rất lớn, tôi sẽ không thu mua mà là trực tiếp làm nó đóng cửa."

Trầm Nguyệt Tâm phất phất tay nói:

"Được rồi, nên nói tôi cũng đã nói, tôi tin tưởng ông biết nên chọn cái nào."

Qua một hồi lâu, bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Trần Nhạc Lâm.

"Tôi hiểu được..."

Trần Bách triệt để tuyệt vọng, đang muốn tới lấy điện thoại, lại nghe Trầm Nguyệt Tâm nói:

"Chờ một chút!"

"Trầm Tổng mời nói!"

Trần Nhạc Lâm vội vàng nói, trọng giọng nói hỗn loạn ấy còn có một chút chờ mong.

"Tôi cảnh cáo ông, cầm tiền ông nên lấy biến mất trước mặt của Trầm Nguyệt Tâm tôi. Nghìn vạn lần không nên ôm may mắn, nghĩ dưới mí mắt của tôi có thể đông sơn tái khởi. Nếu để cho tôi biết, ông còn có cái suy nghĩ 'Lưu được núi xanh không sợ gì không có củi đốt', vậy tôi sẽ không cho ông bất kỳ đường sống nào nữa, biết không?"

Lúc nói ra lời này, giọng của Trầm Nguyệt Tâm vô cùng nghiêm nghị, thậm ở giữa đôi mày thanh tú cũng tuôn ra một chút sát khí.

"Đã biết..."

Trần Nhạc Lâm chán nản nói.

Ông ta tự biết không có đường lui, vốn thật đúng là có dự định cầm tiền kia lại mở một công ty khác.

Nhưng lời này của Trầm Nguyệt Tâm, cũng đóng kính hết tất cả con đường gây dựng sự nghiệp của ông.

Ý của Trầm Nguyệt Tâm rất rõ ràng, số tiền này Trần Nhạc Lâm chỉ có thể cầm để an hưởng tuổi già.

Cúp điện thoại, Trần Bách thẫn thờ lui về phía sau mấy bước, dựa trên vách tường, hai chân như nhũn ra.

Trong lòng gã hối hận muốn chết, hận không thể đâm đầu vào tường mà chết, nhưng gã vẫn không có can đảm kia...

Trầm Nguyệt Tâm hờ hững nhìn Trần Bách, nói:

"Hiện tại anh biết tôi là ai chưa?"

Nghe nói như thế, Trần Bách thiếu chút nữa nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này gã không muốn ở đây nữa, liền muốn rời đi.

Kiều Lệ Tuyết thấy vậy, vội vàng chạy tới, muốn vịn Trần Bách.

"Ba!"

Lại không nghĩ rằng, Trần Bách xoay người vung một cái tát qua.

Kiều Lệ Tuyết đột nhiên bị đánh, nhất thời sửng sốt bụm mặt ngẩn ngơ tại chỗ.

"Kĩ nữ thối, đều là cô! Đều là bởi vì cô!!!"

Con mắt của Trần Bách như muốn trừng rớt ra ngoài, chỉ vào Kiều Lệ Tuyết mắng:

"Nếu như không phải tại cô, sao tôi có thể rơi vào tình trạng như bây giờ! Tập đoàn của cha tôi sao có thể rơi xuống tình trạng này!"

"Trần Bách, anh bình tĩnh một chút..."

Kiều Lệ Tuyết còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Bách lại quăng một cái tát nữa cho cô ta rồi phẫn nộ bước đi.

Bị đánh hai cái bạt tai, mặt mũi của Kiều Lệ Tuyết hầu như mất hết rồi.

Trên thực tế, cô ta đối với Diệp Lăng là không có chút áy náy nào.

Nếu quả thực là có thì sao có thể vứt bỏ Diệp Lăng tiền nhiệm?

Hôm nay tới đây, mục đích của hai người Kiều Lệ Tuyết, thứ nhất chính là nhà của Diệp Lăng, thứ hai...

Tất nhiên cũng không phải vì hổ thẹn mà là khoe khoang mình có bạn trai có tiền.

Nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được chuyện này lại ồn ào đến loại trình độ này, lại sẽ có kết quả này.

"Diệp Lăng!!"

Kiều Lệ Tuyết bỗng nhiên xoay người, khuôn mặt tròn xinh đẹp bây giờ lại có chút dữ tợn.

"Hiện tại anh hài lòng chưa? Làm cho tôi mất hết mặt mũi, lại làm cho bạn trai tôi táng gia bạn sản, anh cao hứng?"

Diệp Lăng nhíu mày, tất cả đều là do bản thân gây ra, còn oán trách hắn?

“Kiều Lệ Tuyết, tôi rõ ràng đã nói cho cô biết, tôi không phải là Diệp Lăng trước kia, không có quan hệ gì với cô cả, thừa dịp tôi không có ý định đánh phụ nữ trong đầu, lập tức cút khỏi nhà tôi."

"Nếu như tôi không muốn thì sao? Anh còn có thể đánh tôi sao? Anh đánh đi?!"

Giọng nói của Kiều Lệ Tuyết rất bén nhọn, vừa nói vừa đến gần Diệp Lăng.

"Ba!"

Đúng lúc này, một cái tát vang dội đánh vào mặt của Kiều Lệ Tuyết.

Kiều Lệ Tuyết trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Bởi vì đánh cô ta không phải là Diệp Lăng mà là Trầm Nguyệt Tâm.

"Cô... cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?"

Kiều Lệ Tuyết nói theo phản xạ.

"Bởi vì cô đáng đánh."

Trầm Nguyệt Tâm chỉ chỉ cửa nói:

"Cho cô ba giây, ba giây sau nếu như cô còn đứng trước mặt của tôi, cô cũng sẽ táng gia bại sản."

"Cô!!"

Kiều Lệ Tuyết muốn mắng Trầm Nguyệt Tâm, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy. Cuối cùng vẫn nhịn xuống, đồng thời nhanh chóng rời đi.

Cô ta tuy rằng phẫn nộ nhưng lại không mất lí trí, cũng không muốn mình táng gia bại sản.

"Bá đạo, thực sự là bá đạo!"

Nhìn Kiều Lệ Tuyết rời đi, Lý Đại Trụ giơ ngón cái với Trầm Nguyệt Tâm, thở dài tận đáy lòng:

"Nói thật, Lý Đại Trụ tôi sống hơn 20 năm chưa từng thấy người phụ nữ nào bá đạo như Trầm Tổng vậy, ngày hôm nay thực sự là mở rộng tầm mắt."

Diệp Lăng cũng nhìn Trầm Nguyệt Tâm từ trên xuống dưới.

Hắn không khỏi nhớ đến mấy ngày trước, một màn Trầm Nguyệt Tâm bị cướp túi xách.

Thật sự không có cách nào tưởng tượng, khi đó là một người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối, vậy mà lại có một mặt bá đạo như vậy.

"Được rồi, chuyện cũng đã xử lí xong rồi, tôi cũng nên về."

Trầm Nguyệt Tâm cười cười với Vương Thục Phân, nói:

"Dì, cảm ơn người thịnh tình khoản đãi."

"Trầm cô nương, gấp cái gì? Ở lại ăn cơm tối cũng không được sao?"

Vương Thục Phân vội vàng nói.

Mới vừa rồi tất cả chuyện này bà đều nhìn trong mắt, thật sự rất yêu thích Trầm Nguyệt Tâm.

"Không được, dì, buổi chiều cháu còn có chuyện phải về xử lý. Sau này nếu có thời gian cháu sẽ lại về thăm dì."

Trầm Nguyệt Tâm nói xong, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Bình Luận (0)
Comment