Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 107 - Chương 107: Trầm Nguyệt Tâm Gặp Nguy Hiểm.

Chương 107: Trầm Nguyệt Tâm gặp nguy hiểm.

"Chuẩn bị xe, tôi muốn về Đông Hải."

Điện thoại được kết nối, Trầm Nguyệt Tâm lập tức nói.

"Trầm Tổng, xin lỗi, xe ở đây tạm thời xảy ra chút vấn đề."

Đầu bên kia điện thoại nói.

Vùng giữa lông mày của Trầm Nguyệt Tâm nhất thời nhăn lại:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết, chúng tôi đang kiểm tra. Nhưng động cơ đột nhiên bị tắt, vẫn chưa khởi động lại."

"Vậy đổi cho tôi một chiếc xe khác, loại chuyện này cũng làm không được?"

Giọng nói của Trầm Nguyệt Tâm vô cùng nghiêm khắc.

Trong lúc nói chuyện, Trầm Nguyệt Tâm vẫn không hiểu.

Người bên đầu điện thoại kia là người theo mình rất lâu rồi, hơn nữa lúc mình chọn trợ lí, đều là tinh anh trong tinh anh. Làm sao có thể ngay một chút chuyện này cũng không làm được?

"Không phải, Trầm Tổng, hình như... Hình như tất cả xe đều bị phá hư."

"Cái gì?"

Trầm Nguyệt Tâm nhất thời nhíu mày:

"Hôm nay đi tới có gần 10 chiếc xe mà? Đều bị phá hư?"

"Đúng vậy Trầm Tổng, không biết là nguyên nhân gì, trước không xảy ra chuyện này, hình như là bị phá hư lúc ăn cơm."

"Anh nói thẳng suy nghĩ của anh đi."

"Trầm Tổng, tôi nghĩ... Có người động tay chân."

Bên kia điện thoại nói:

"Nhưng cũng không đúng, mọi người đều thay phiên nhau ăn cơm, xe không phải là không có người quản lý. Hơn nữa coi như đi ăn nhưng cùng lắm chỉ nửa giờ. Nếu đúng là động tay chân cũng không có tốc độ nhanh như vậy đi?"

"Lập tức kiểm tra, lúc sửa xong thì báo cho tôi biết."

Trầm Nguyệt Tâm nói xong thì cúp điện thoại.

"Sao vậy?"

Diệp Lăng hỏi.

"Toàn bộ xe đều bị phá hư."

Trầm Nguyệt Tâm đơn giản nói.

"Điều bị phá hư?"

Diệp Lăng nhíu mày nói:

"Lúc tôi đi vào thôn hình như thấy các người lái SUV? Không phải X6 chính là Land Rover. Đều là xe sang hơn triệu, đường của thôn Lan Sơn tuy không dễ đi, nhưng cũng không đến mức đến trình độ bị hư. Hơn nữa nhiều xe như vậy đồng thời bị hư, việc này sợ rằng có chút kỳ lạ."

Trầm Nguyệt Tâm đứng trước cửa sổ cũ nát, thản nhiên nói:

"Người nhìn chằm chằm vị trí của tôi quá nhiều, tôi đã thành thói quen với loại chuyện này."

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Trầm Nguyệt Tâm lại vang lên.

"Trầm Tổng, sửa xong một chiếc, chỉ là mạch điện xảy ra vấn đề, không có trục trặc gì quá lớn."

"Tới đón tôi."

Rất nhanh một chiếc Land Rover xuất hiện trước mặt của Trầm Nguyệt Tâm.

Trầm Nguyệt Tâm lập tức lên xe.

Lại đúng lúc này, Diệp Lăng bỗng nhiên ngăn cản Trầm Nguyệt Tâm, nói:

"Tôi đề nghị cô không nên lên xe."

"Vì sao?"

Trầm Nguyệt Tâm không hiểu nhìn Diệp Lăng.

Nhưng Diệp Lăng chỉ lắc đầu cũng không nói nguyên nhân.

"Tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể ở đây lâu, xin lỗi."

Trầm Nguyệt Tâm còn muốn lên xe, cô không hoàn toàn tin tưởng Diệp Lăng, nhưng cũng không phải là không tin.

Chỉ là theo như lời cô nói, bản thân thực sự có rất nhiều chuyện phải xử lý, hơn nữa trên xe cũng có bảo tiêu đi theo.

Làm Tổng tài phía sau màn của tập đoàn Hoa Mỹ, nếu như bị chút chuyện này hù dọa, cô cũng không đạt được đến trình độ như ngày hôm nay.

"Chờ một chút."

Diệp Lăng đi tới trước mặt Trầm Nguyệt Tâm, đưa cho cô một miếng ngọc thạch, nói:

"Lên xe cũng có thể, nhưng mà cô hãy mang theo miếng ngọc này."

"Cảm ơn."

Trầm Nguyệt Tâm liếc nhìn Diệp Lăng, cũng không dài dòng dây dưa nữa, cầm lấy ngọc thạch liền lên xe.

"Ông ~"

Xe nổ máy, động cơ xe của Land Rover nhất thời vang lên.

Lúc Land Rover rời đi, Diệp Lăng nói với Vương Thục Phân và Lý Đại Trụ một tiếng cũng lái xe đi theo.

Trong Land Rover, Trầm Nguyệt Tâm thông qua kính chiếu hậu có thể thấy rõ ràng chiếc xe màu đỏ của Diệp Lăng vậy mà đi theo phía sau.

"Hắn theo mình làm gì? Muốn bảo vệ mình?"

Trầm Nguyệt Tâm lẩm bẩm nói.

"Một người bình thường mà thôi, lấy cái gì bảo vệ Tổng tài?"

Bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm, một người đàn ông lực lưỡng khôi ngô nói.

"Viên Hằng đại ca, tuy rằng anh là cao thủ trong gia tộc, nhưng tôi thật lòng nói cho anh biết một câu, đừng xem thường hắn."

Trầm Nguyệt Tâm nói.

Nghe vậy, Viên Hằng hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, hiển nhiên là không quan tâm.

"Ầm!!!"

Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên truyền đến từ con đường mà Land Rover đang đi.

Đám người Trầm Nguyệt Tâm lập tức quay đầu lại, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một ngọn lửa nóng rực bao phủ.

Land Rover nổ tung, nhưng Trầm Nguyệt Tâm vẫn còn ngồi trên xe.

Giữa tiếng nổ lớn đó, toàn bộ Land Rover trực tiếp bị lật ngược, kính chắn gió hoàn toàn vỡ tung. Lúc bị hất lên không trung toàn bộ thân xe hoàn toàn nổ tung, biến thành từng khối sắt vụn.

"Hưu hưu hưu!"

Ba bóng người vọt ra từ trong xe, quần áo cả người đều đã bị đốt trụi, vả lại còn mình đầy thương tích.

Ba người này, đều là bảo tiêu của Trầm Nguyệt Tâm, trong đó có Viên Hằng kia.

Viên Hằng phun ra một ngụm máu tươi, hình như là bị trọng thương.

Hai người khác một người nổ banh cánh tay, người nổ đứt chân.

Trong nổ mạnh này người thường đã sớm xương cốt không còn nhưng bọn họ chỉ bị trọng thương, rõ ràng là cao thủ.

Loại 'Cao thủ' này thể chất vượt qua cực hạn chịu đựng của người bình thường. Coi như là Vương Hải thần đứng đầu bộ đội đặc chủng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.

"Bảo vệ Trầm Tổng!"

Viên Hằng nhìn Land Rover đang ầm ầm rơi xuống từng mảnh nhỏ, quát lên.

Nghe vậy, hai người khác tuy bị trọng thương lại vẫn tiến lên muốn cứu Trầm Nguyệt Tâm.

Nhưng đúng lúc này bọn họ cảm thấy có một trận gió thổi qua. Ngay sau đó cửa xe còn lại của Land Rover bịch một tiếng bị lôi xuống.

Ba người Viên Hằng đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng, vừa đi qua không phải là gió?

Rõ ràng là người!

"Đây là cái tốc độ gì?"

Vẻ mặt Viên Hằng sửng sốt, trợn mắt há mồm.

Thể chất của hắn vượt qua cực hạn của con người, nhưng cũng không đạt đến trình độ Hậu Thiên. Sao có thể so sánh với Diệp Lăng, một tên Hậu Thiên trung kỳ?

"Quá... Quá kinh khủng..."

Hai người khác cũng nói lắp.

Thời khắc này Trầm Nguyệt Tâm đang ngồi trong xe, khuôn mặt tươi cười bây giờ đã trắng bệch.

Lúc chớp mắt khi vụ nổ xảy ra, Trầm Nguyệt Tâm còn nghĩ mình chết rồi.

Nhưng ngay ở giây phút đó, miếng ngọc mà Diệp Lăng cho cô chợt bộc phát ra một luồng sáng chói mắt.

Luồng sáng này trực tiếp bao quanh Trầm Nguyệt Tâm, tuy rằng thời khắc cuối cùng miếng ngọc bị vỡ nát nhưng Trầm Nguyệt Tâm cũng không bị thương nghiêm trọng gì, chỉ bị một ít vết thương nhẹ mà thôi.

"Thình thịch!"

Cũng đúng lúc này, cửa xe của Land Rover bỗng nhiên bị cứng rắn lôi xuống. Một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Trầm Nguyệt Tâm đang sợ hãi.

"Diệp Lăng, anh..."

"Cô không sao chứ?"

Diệp Lăng liền bế Trầm Nguyệt Tâm ra.

Miếng ngọc kia chính là phù phòng ngự do Diệp Lăng luyện chế.

Chỉ là phù phòng ngự có thể chống đạn, nhưng khí chống bom Diệp Lăng cũng không biết hiệu quả như thế nào.

Diệp Lăng đoán Trầm Nguyệt Tâm sẽ gặp nguy hiểm lại không nghĩ rằng đối phương vậy mà trực tiếp bị gài bom ở chỗ con đường này rồi chờ Land Rover của Trầm Nguyệt Tâm đi qua!

Bình Luận (0)
Comment