Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 108 - Chương 108: Cô Ấy Là Vợ Tôi Nhận Định.

Chương 108: Cô ấy là vợ tôi nhận định.

"Không có việc gì."

Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu, dù gì đi nữa cô cũng là Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, nên nhanh chóng trấn định lại.

Chỉ là sắc mặt của cô có phần tái nhợt.

Đối với Trầm Nguyệt Tâm, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, cũng thường gặp sóng to gió lớn. Nhưng loại tình huống này là lần đầu gặp từ khi cô sinh ra.

Đối phương thật sự muốn đưa mình vào chỗ chết!

Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, Trầm Nguyệt Tâm nhìn về phía Diệp Lăng.

"Miếng ngọc anh cho tôi... Là vật gì?

"Phù phòng ngự."

Diệp Lăng cũng không giấu giếm. Hắn đoán được, ở xã hội này dù Trầm Nguyệt Tâm có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể trở thành Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ ở cái tuổi này.

Rất rõ ràng, phía sau Trầm Nguyệt Tâm có thế lực nào đó tồn tại.

"Tôi vốn còn tưởng rằng có người muốn động thủ giết cô, không ngờ bọn họ vậy mà trực tiếp sử dụng loại vũ khí hạng nặng này."

Diệp Lăng cau mày nói.

"Bọn họ chắc hẳn đều không phải người bình thường."

Trầm Nguyệt Tâm suy nghĩ một chút, nói:

"Có thể trong thời gian ngắn như vậy khiến toàn bộ xe đều bị hỏng, lại gài bom ở chỗ này, rõ ràng đều là cao thủ. Hơn nữa ... Bọn họ khẳng định còn ở nơi này, muốn nhìn chúng ta rốt cuộc chết hay chưa!"

"Ha ha, không hổ là đại tiểu thư thiên tài nhất của Trầm gia, quả nhiên tâm tư cẩn thận."

Đúng lúc này, từ rừng nhỏ cạnh đó truyền đến một tiếng cười to.

Trầm Nguyệt Tâm và Diệp Lăng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy mấy bóng người đi từ trong rừng nhỏ ra.

Người vừa cười to chính là một gã đàn ông trung niên lực lưỡng cầm đầu đám này.

Giữa lông mày của gã đàn ông trung niên lực lưỡng này có một vết sẹo dữ tợn. Ngay cả lúc bước đi, vết sẹo này vẫn tuỳ thời mà run run, một mảnh màu đỏ cực kỳ nổi bật.

"Bảo vệ tiểu thư!"

Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, ba người Viên Hằng lập tức vọt tới.

Diệp Lăng có thể rõ ràng nghe được, xưng hô của Viên Hằng đối với Trầm Nguyệt Tâm đã từ 'Trầm Tổng' biến thành 'Tiểu thư'.

Điều này lại xác định suy đoán của Diệp Lăng.

Chẳng qua ngoại trừ Viên Hằng ra, hai người khác đều bị thương rất nghiêm trọng. Ngay cả đi đường cũng cực kỳ gian nan, còn lấy cái gì mà bảo vệ Trầm Nguyệt Tâm?

"Các người là ai?"

"Trầm tiểu thư nghĩ chúng tôi là ai?"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng đứng ở nơi cách Trầm Nguyệt Tâm khoảng 10m, nói:

"Sợ rằng lúc Trầm tiểu thư trở thành Tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ đã đắc tội không biết bao nhiêu người. Cho nên trong thời gian ngắn không nhận ra thân phận của chúng tôi, đúng không?

"Đê tiện."

Trầm Nguyệt Tâm lạnh nhạt nói ra hai chữ, lại nói:

"Tôi bình sinh ghét nhất là dùng loại phương pháp này để kết thúc thù hận. Nếu như có bản lĩnh, anh có dám cùng tôi chính diện giao phong không?"

"Trầm tiểu thư, tôi không thể không thừa nhận cô là thiên tài, nhưng tư chất của cô còn thấp, quá đơn thuần."

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng cười lạnh nói:

"Thế đạo hiện nay chỉ chú trọng kết quả, ai sẽ coi trọng quá trình? Sợ rằng trong lòng rất nhiều người, ước gì cô trực tiếp đi ngủ chết luôn ấy, còn cái rắm gì mà giao phong chính diện?

"Đó là họ không có bản lĩnh."

Trầm Nguyệt Tâm nói.

Mặc dù đang lâm vào tình huống nguy cấp, nhưng sắc mặt của cô vẫn trầm ổn như trước, bình tĩnh lạnh nhạt.

"Hừ, có bản lĩnh hay không, không phải cô nói là được!"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng vung tay lên, bốn người sau lưng lập tức đi ra.

"Đáng tiếc, đại tiểu thư Trầm gia xinh đẹp như vậy, càng là người có thiên phú kinh doanh nhất trong đám hậu bối của Trầm gia. Ngày hôm nay cũng phải chết ở chỗ này rồi."

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng lộ ra nụ cười âm trầm.

"Chẳng qua lấy thân thủ của tôi, chấm dứt sinh mạng của một thiên tài như cô vẫn rất có cảm giác thành tựu."

Trầm Nguyệt Tâm chỉ bình tĩnh đứng nơi đó, không nói gì.

Ai cũng sợ chết, nhưng tính tình Trầm Nguyệt Tâm bình tĩnh. Cho nên lúc đối mặt với tử vong sẽ có biểu hiện lạnh nhạt hơn người khác rất nhiều.

"Giết cô ta!"

Ánh mắt của gã đàn ông trung niên lực lưỡng lạnh lẽo, bỗng nhiên quát lên.

Lúc trước gã chú ý nhất chính là ba người Viên Hằng.

Nếu nói việc đặt bom là vì nổ chết Trầm Nguyệt Tâm, còn không bằng nói là muốn phế ba người Viên Hằng.

Hôm nay ba người Viên Hằng đã bị thương nặng, không còn năng lực bảo vệ Trầm Nguyệt Tâm. Bọn họ tất nhiên không hề kiêng kị.

"Hưu hưu!"

Giọng nói của gã đàn ông trung niên lực lưỡng vừa dứt, lập tức có hai người vọt tới chỗ Trầm Nguyệt Tâm.

Tốc độ của bọn họ nhanh hơn người bình thường nhiều, ngay cả bộ đội đặc chủng cũng phải chịu thua. Hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn mà con người đạt tới.

Nếu như những người này là sát thủ vậy đẳng cấp của bọn họ chí ít cũng là sát thủ nhất lưu.

Tiếp cận Trầm Nguyệt Tâm trong gang tấc, một gã đàn ông với vẻ mặt dữ tợn nở một nụ cười hung ác. Bàn tay chộp vào gáy ngọc trắng nõn của Trầm Nguyệt Tâm.

Rất rõ ràng tên này vốn không thương hương tiếc ngọc. Vừa ra tay đã muốn giết chết Trầm Nguyệt Tâm!

Trầm Nguyệt Tâm bước lùi về phía sau, nhưng cô cũng chỉ là người bình thường. Hơn nữa còn là một người phụ nữ, tốc độ chậm rất nhiều.

Nhưng lúc gã đàn ông kia gần chộp trúng Trầm Nguyệt Tâm, bỗng nhiên có một bàn tay giống như quỷ mị bắt lấy cổ tay của gã đàn ông này!

Gã đàn ông dừng lại động tác, lập tức sắc mặt đại biến.

Bởi vì bàn tay này xuất hiện với tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi gã không thấy rõ ràng, càng không kịp phản ứng!

"Thình thịch!"

Cũng ngay trong lúc đó, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

Gã đàn ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trong nhóm của gã xông tới, nhưng giống như là bị va chạm kịch liệt. Phun ra một ngụm máu tươi, bóng người trực tiếp bay ra ngoài.

"Anh là ai?"

Giờ phút này, gã đàn ông rốt cuộc nhìn thấy người nắm cổ tay mình.

Chính là Diệp Lăng!

Lúc trước Diệp Lăng đứng bên cạnh Trầm Nguyệt Tâm, bọn họ cũng không để ý tới.

Bởi vì trước khi ra tay, bọn họ đã cặn kẽ điều tra qua những người bảo vệ Trầm Nguyệt Tâm, vốn là không có Diệp Lăng.

Diệp Lăng xuất hiện chỉ là đúng dịp mà thôi.

Hơn nữa mấu chốt chính là một tên lái Chery thì có thể có bản lĩnh gì?

Lúc bọn họ dự định giết Trầm Nguyệt Tâm thì cũng sẽ giết chết Diệp Lăng, hủy thi diệt tích.

"Người anh em, mấy người đàn ông các người bao vây một cô gái trói gà không chặt, không khỏi có phần quá phận a?"

Diệp Lăng vừa không buông cổ tay của gã đàn ông kia, vừa lạnh nhạt mở miệng nói.

"Nhìn thấy tốc độ và lực lượng của các hạ, chắc cũng là cao thủ. Tuy rằng không biết cậu thuộc thế lực nào, nhưng tốt nhất cậu không nên nhúng tay vào."

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm Diệp Lăng, lạnh giọng nói.

Chỉ là trong giọng điệu nói chuyện rõ ràng xen lẫn một chút sự uy hiếp.

Trong lúc quyết đấu, cao thủ có thể dễ dàng nhìn ra được ai cao ai thấp.

Từ khi Diệp Lăng thể hiện thực lực, trong lòng của gã đàn ông trung niên lực lưỡng đã sinh ra một tia kiêng kỵ với Diệp Lăng.

"Nếu như người khác thì cũng thôi đi, nhưng Trầm Nguyệt Tâm lại là vợ mà tôi đã định. Các người dám ra tay với vợ của tôi, tôi có thể không quản sao?"

Diệp Lăng nói xong, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Bình Luận (0)
Comment