"Răng rắc!"
Âm thanh gãy thanh thúy từ trên tay của Diệp Lăng truyền đến.
Ngay sau đó, sắc mặt của gã đàn ông kia lập tức tái nhợt, càng phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Rất rõ ràng, cổ tay của gã đã bị Diệp Lăng bẻ gãy.
"Thình thịch!"
Diệp Lăng bĩu môi, tốc độ chân giống như 44 con ngựa bỗng nhiên đá ra.
Ngực của gã đàn ông này lấy mắt thường có thể thấy được lõm xuống dưới, ước chừng bay hơn 10m. Lúc này mới hung hăng té xuống mặt đất, cát bụi văng đầy trời, gã cũng không còn thở nữa.
"Quá yếu."
Diệp Lăng tấm tắc lắc đầu nói:
"Chỉ lấy một chút thực lực ấy cũng muốn tới giết vợ tôi? Cũng quá xem trọng mình đi?"
Trầm Nguyệt Tâm ở một bên có chút sững sờ.
Cũng không phải là bởi vì lời nói của Diệp Lăng mà là bởi vì thực lực của Diệp Lăng.
Cô đoán được Diệp Lăng không phải là người bình thường, nhưng không ngờ Diệp Lăng vậy mà mạnh như vậy?
Đơn giản là mạnh đến biến thái!
Mà ba người Viên Hằng kéo thân thể bị trọng thương di chuyển đến đây. Lúc nhìn thấy cảnh đó cũng đều há to mồm, vẻ mặt mang theo sự khiếp sợ.
"Này... Người này chẳng lẽ là cường giả Hậu Thiên trong truyền thuyết?"
"Không thể nào? Trên Địa Cầu thực sự có cường giả Hậu Thiên sao?"
"Nếu như không phải Hậu Thiên, tại sao lại có tốc độ khủng khiếp như vậy?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Viên Hằng lúng túng đến chết đi sống lại.
Trước đó còn vô cùng khinh thường người ta nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị hung hăng đánh vào mặt.
Mà gã đàn ông trung niên lực lưỡng kia lại chau mày, không nhịn được lui về phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm Diệp Lăng.
"Cậu tên là gì?"
"Mắc mớ gì đến ông?"
Diệp Lăng nhíu mày nói:
"Ông chính là một tên đàn ông, hơn nữa lại xấu chết đi được, tại sao tôi lại phải nói tên của tôi cho ông?"
"Tôi thực sự kiến nghị cậu không nên tiến vào vũng nước đục này. Bằng không, sau này nhất định sẽ gặp vô số chuyện phiền phức!"
Gã đàn ông trung niên lực lưỡng uy hiếp nói.
Bước chân của Diệp Lăng mạnh mẽ giẫm trên mặt đất, thoạt nhìn giống như là một con lừa.
Nhưng tốc độ của hắn lại nhanh gấp mấy lần con lừa!
Gã đàn ông trung niên lực lưỡng chỉ cảm thấy một giây trước Diệp Lăng còn cách mình 10 mét, nhưng giây tiếp theo, gã lại cảm giác được cổ của mình bị một bàn tay chụp tới, bỗng nhiên lập tức bị xách lên!
Tất cả mọi người sợ đến ngây người!
Nếu như nói lúc trước bọn họ không cẩn thận nhìn thấy, vậy bây giờ, bọn họ hoàn toàn thấy rõ ràng.
Trong chớp nhoáng, bọn họ vậy mà thấy được hai Diệp Lăng.
Một Diệp Lăng đứng trước mặt Trầm Nguyệt Tâm, một Diệp Lăng đứng trước mặt gã đàn ông trung niên lực lưỡng.
Nhưng Diệp Lăng đứng trước mặt của Trầm Nguyệt Tâm kia rõ ràng là tàn ảnh.
"Mẹ nó, là tàn ảnh?!"
Viên Hằng trợn to đôi mắt như mắt trâu, không thể tin được nói:
"Sát, khi vượt qua tốc độ của gió mới xuất hiện được tàn ảnh, người này..."
Hắn nhìn tay Diệp Lăng đang nhấc gã đàn ông trung niên lực lưỡng kia, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.
Đồng thời hắn cùng đặc biệt hiểu được, thực lực của Diệp Lăng, tuyệt đối đạt tới Hậu Thiên.
Nếu không phải là Hậu Thiên, không có khả năng có loại tốc độ này!
"Ông uy hiếp tôi?"
Diệp Lăng xách gã đàn ông trung niên lực lưỡng lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào gã, lạnh giọng hỏi.
Gã đàn ông trung niên lực lưỡng hầu như là không thể nổi. Vết sẹo ở mi tâm càng thêm đỏ lên, gân xanh trên trán cũng bởi vì hô hấp không thông mà phồng lên.
"Buông hắn ra!"
Hai người khác quát Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ, nói:
"Các người tốt nhất nên ngậm miệng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ cho các người biết vì sao hoa lại có màu hồng."
Nghe vậy, hai người há miệng ra, hình như là muốn nói gì đó.
Nhưng bắt gặp ánh mặt lạnh như băng của Diệp Lăng, lời muốn nói liền trực tiếp nuốt vào miệng.
"Này, vị đại ca này, tôi hỏi ông đó."
Bàn tay của Diệp Lăng lần thứ hai dùng sức:
"Ông có phải đang uy hiếp tôi hay không?"
Cả người gã đàn ông trung niên lực lưỡng co quắp lại, gần như là bởi vì hít thở không thông mà sắp hôn mê.
Đồng thời trong lòng gã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Diệp Lăng.
Tao CMN đang ở trong tay mày, uy hiếp hay không uy hiếp còn khác nhau à?
"Vị huynh đệ này, trước tiên đừng giết gã, hỏi thử gã là do ai phái tới?"
Viên Hăng kêu lên.
Diệp Lăng dừng một chút, bỗng nhiên dùng sức, gã đàn ông trung niên lực lưỡng bịch một tiếng bị vứt trên mặt đất.
"Nói đi?"
Gã đàn ông trung niên lực lưỡng há to mồm hô hấp, gã bây giờ mới biết không khí có bao nhiêu tốt đẹp.
"Thình thịch!"
Còn chưa nói gì, chân của Diệp Lăng đã trực tiếp đá gã bay ra xa mười mét.
Khóe miệng của đám người Viên Hằng hung hăng co quắp một chút.
Người này cũng quá độc ác đi?
"Ông không nói cũng không có quan hệ gì với tôi, chẳng qua tôi sẽ cho ông biết. Hai chữ 'Tàn nhẫn' này rốt cuộc viết như thế nào."
Diệp Lăng lạnh nhạt nói một câu, liền đi tới trước mặt của gã đàn ông trung niên lực lưỡng.
Không đợi gã đàn ông trung niên lực lưỡng mở miệng, Diệp Lăng đã rút một con dao găm từ hông của gã ra.
Lập tức Diệp Lăng nắm lấy tay của gã đàn ông trung niên lực lưỡng hung hăng đâm tới!
"A!!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương nhất thời truyền ra.
Trên trán của gã đàn ông trung niên lực lưỡng chảy ra mồ hôi lạnh, lúc này nắm đấm đánh tới Diệp Lăng.
Nhưng thực lực của gã làm sao có thể so sánh với Diệp Lăng? Nhiều lắm là bằng Viên Hằng mà thôi.
Mà thực lực của Viên Hằng tuy vượt ra cực hạn của con người nhưng vẫn không đạt đến được Hậu Thiên.
Một tay bắt lấy nắm đấm của gã đàn ông trung niên lực lưỡng, Diệp Lăng biến bàn tay thành đao, chân khí tràn ra, trong nháy mắt bàn tay cắt xuống.
Chỗ bị cắt giống như bị kim loại cắt ra, cực kỳ bằng phẳng, máu tươi điên cuồng phun ra.
So sánh với dao găm, chân khí của Diệp Lăng quả thực sắc bén hơn không biết bao nhiêu lần.
"A!!"
Một tiếng hét thảm lại từ trong miệng của gã đàn ông trung niên lực lưỡng truyền ra.
"Đau không?"
Diệp Lăng rút dao găm ra, bình tĩnh nói:
"Cho ông một cơ hội nữa. Nếu như hoàn toàn không muốn nói, tôi sẽ dùng dao găm này cắm xuống từ cổ tay của ông. Loại tư vị đó, chậc chậc, ông sẽ không muốn biết đâu, đúng không?"
Nghe nói như thế, ngay cả thân thể Viên Hằng cũng hung hăng run lên một cái.
Đúng là có người không sợ chết nhưng không ai lại không sợ bị hành hạ.
Bàn tay của gã đàn ông trung niên lực lưỡng bị cắt đi, nếu như từ chỗ này lại đâm xuống một dao, ngẫm lại là biết đau nhường nào.
"Hưu hưu!"
Đúng lúc này, hai người còn lại bỗng nhiên vọt tới. Trong tay bọn họ chẳng biết đã xuất hiện một cây trường đao từ lúc nào.
Tốc độ của hai người này cũng rất nhanh, cho dù có 10 bộ đội đặc chủng ở đây cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng bọn họ dám công kích Diệp Lăng, đây rõ ràng là hành động tìm chết.
“Lá gan không nhỏ."
Thấy hai người vọt tới, Diệp Lăng chậm rãi đứng dây. Khi trường đao gần bổ trúng vào mình, thì Diệp Lăng bỗng xuất thủ!
Không ai thấy Diệp Lăng ra tay thế nào, chỉ có Diệp Lăng biết, trong một giây ngắn ngủi đó, hắn đánh ra một quyền lên đầu của người ta, rồi đoạt lấy trường đao, xoay người chém ra!
"Xuy!"
Máu tươi nhất thời văng đầy chân trời.
Hai cái đầu người xẹt qua bầu trời với độ cong hoàn mỹ, cuối cùng rơi xuống mặt đất.