Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 110 - Chương 110: Cúc Hoa.

Chương 110: Cúc hoa.

"Cậu dám giết người?!"

Nhìn thấy Diệp Lăng vậy mà tàn nhẫn đánh chết hai người kia, gã đàn ông trung niên lực lưỡng nhất thời gào thét.

Trên thực tế, trong lòng gã cũng cực kỳ sợ hãi. Tiếng gào thét này cũng chỉ dùng để che giấu sự kinh hoàng trong lòng gã mà thôi.

Ngoài miệng nói không sợ, nhưng ai lại thực sự không sợ chết chứ?

"Cậu là cường giả Hậu Thiên, tôi thừa nhận mình không phải là đối thủ của cậu. Nhưng cậu cũng phải biết rằng, bằng vào thực lực của cậu còn chưa đủ để hoành hành trên Địa Cầu này!"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng lớn tiếng nói:

"Chỉ cần một chút khoa học kỹ thuật là có thể đánh cậu thành bột phấn. Chớ nói chi là khoa học kỹ thuật được quốc gia ẩn giấu không hiện ra bên ngoài."

"Thì tính sao?"

Dù vậy Diệp Lăng vẫn ung dung nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên lực lưỡng, thản nhiên nói:

"Ông nói những điều này là có thể ngăn cản quyết tâm tôi muốn giết ông sao?"

“Hừ, cậu không biết thân phận của tôi, nếu như biết khẳng định không dám hạ sát thủ với tôi!"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng cười nhạt nhìn chằm chằm Diệp Lăng, hình như là đợi Diệp Lăng mở miệng hỏi.

Nhưng Diệp Lăng sao có thể quản nhiều như vậy?

Còn có thân phận? Thân phận cái rắm!

Nếu Diệp Lăng muốn giết gã, thì dù gã là Thiên vương lão tử cũng chạy không thoát được.

"Răng rắc!"

Diệp Lăng bỗng nhiên giơ chân lên, hung hăng dẫm lên đùi của gã đàn ông trung niên lực lưỡng. Sau đó gần như dốc toàn bộ khí lức từ khi bú sữa mẹ, giúp gã đàn ông trung niên lực lưỡng kia xoa bóp một lần.

“A!!"

Ngay cả người trong thôn Lan Sơn cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết này.

"Bây giờ ông vẫn còn chưa chết, bởi vì tôi không muốn giết ông. Nghìn vạn lần không cần làm ra hành động bất lợi cho mình."

Diệp Lăng bình tĩnh mở miệng.

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng cắn răng nghiến lợi quát:

"Tôi cho cậu biết, tôi chính là người của Thánh Linh Các. Bên trong Thánh Linh Các cũng có cao thủ Hậu Thiên, còn có cao thủ Tiên Thiên! Cậu dám giết tôi, khẳng định chết không được tử tế!"

"Thánh Linh Các?"

Diệp Lăng nhíu mày một cái, vẫy tay với Viên Hằng.

Viên Hằng còn tưởng rằng Diệp Lăng muốn biết chuyện về Thánh Linh Các, liền vội vàng nói:

"Vị tiền bối này, Thánh Linh Các trên Địa Cầu chính là thế lực tu chân, đã tồn tại từ rất lâu rồi. Có thể xưng là thế lực xưa nhất trên Địa Cầu cũng là thế lực thần bí nhất."

Dừng một chút, Viên Hằng lại nói:

"Nội tình của Thánh Linh Các đúng là rất sâu, cao thủ nhiều như mây. Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng trong truyền thuyết Thánh Linh Các đúng là có cao thủ Hậu Thiên, về phần Tiên Thiên, hình như chưa nghe nói qua."

"Có nghe thấy không?"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng lại quát lên:

"Tôi cho cậu biết, nhiệm vụ lần này là cao tầng của Thánh Linh Các tự mình ra lệnh. Tuy rằng không biết cậu thuộc thế lực nào nhưng tốt nhất cậu đừng ngăn cản. Nếu như bây giờ cậu giúp tôi giết Trầm Nguyệt Tâm, đối với việc cậu giết hai người kia và chuyện cậu công kích tôi, tôi cũng sẽ xem là chuyện cũ mà bỏ qua!"

"Thình thịch!"

Vừa mới dứt lời, Diệp Lăng đá một cước vào miệng của gã.

Mặc dù không sử dụng chân khí, nhưng khí lực của Diệp Lăng cũng rất lớn. Vả lại là đá vào mấy cái răng cho nên miệng to của gã liên tục phun máu.

"Một thằng ngu."

Diệp Lăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã đàn ông trung niên lực lưỡng, vừa nhíu mày nhìn về phía Viên Hằng.

"Tôi có hỏi chuyện của Thánh Linh Các sao? Kêu anh qua đây là muốn hỏi trên người anh có Tam Lăng đao không?"

"Tam Lăng đao?"

Viên Hằng sửng sốt một chút.

"Tam Lăng đao?!”

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng thì trực tiếp mở to hai mắt mà nhìn.

"Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng run rẩy hỏi.

Diệp Lăng cười hì hì nói:

“Thấy ông nói nhiều như vậy, ngay cả tên của ông tôi cũng không biết. Tôi nghĩ loại nói chuyện phiếm này chỉ là làm lãng phí thời gian mà thôi. Thật không cần phải kéo dài thời gian nữa, lấy Tam Lăng đao cạy ra một ít đồ trong miệng ông vẫn tốt hơn."

"Hỗn đản, tôi dù chết cũng không nói cho cậu biết!"

Trong mắt của gã đàn ông trung niên lực lưỡng lộ ra sát khí:

"Nghìn vạn lần đừng để tôi sống lại trở về. Nếu không tôi nhất định sẽ đòi lại sỉ nhục ngày hôm nay!"

"Ngoan cố quá!"

Diệp Lăng lắc đầu, tiếp nhận Tam Lăng đao từ Viên Hằng đưa tới.

Loại Tam Lăng đao này cũng không phải là một mặt lưỡi dao giống với dao cắt hoa quả bình thường, mà là ba mặt.

Bình thường, lúc bộ đội đặc chủng tác chiến, sẽ được phân phối loại trang bị nói, người thường giữ nó là phạm pháp.

Tất nhiên như Viên Hằng thì không cần phải nói.

Tam Lam đao chính quy có chiều dài 30 cm, lưỡi dao phi thường sắc bén, ở vị trí trung tâm của lưỡi dao, còn có ba cái móc câu nhỏ.

Nhưng móc câu này trong nháy mắt tiến vào trong thịt người, tuyệt đối sẽ xé thịt ra. Vết thương do Tam Lăng đao gây ra hầu như không có khả năng khâu lại.

Nếu như cấp cứu chậm trễ, thì sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.

Nếu như dùng dụng cụ cắt gọt thì dù đâm 10 đao vào trong cơ thể thì gã đàn ông trung niên lực lưỡng này cũng sẽ không sợ. Bởi vì gã biết Diệp Lăng sẽ không giết mình.

Nhưng cũng bởi vì sẽ không giết gã, mới dùng Tam Lam đao để gã đàn ông trung niên lực lưỡng sợ hãi.

Diệp Lăng cầm Tam Lăng đao, đi dạo xung quanh của gã đàn ông trung niên lực lưỡng, đồng thời nói:

"Ông nói thử xem, tôi đâm chỗ nào thì tốt?"

"Bắp đùi? Không được, nơi này vết thương bị xé mở cũng không gây ra đau nhức."

"Cánh tay? Quên đi, còn không bằng tôi trực tiếp phế bỏ."

"Ngực? Cũng không thể, vạn nhất chảy máu quá nhiều thì làm sao bây giờ? Tôi cũng không hy vọng ông chết."

"Như vậy chỉ có một lựa chọn..."

Nói tới đây, ánh mắt của Diệp Lăng rơi vào phía trên hai chân của gã đàn ông trung niên lực lưỡng, là phần dưới eo.

Nơi đó có cái gì? Người bình thường đều biết.

Mà thấy ánh mắt Diệp Lăng nhìn qua, cả người của gã đàn ông trung niên lực lưỡng run lên, vội vã bò lui phía sau.

"Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng run rẩy hỏi.

Gã thực sự không cách nào tưởng tượng, bị loại dụng cụ như Tam Lăng đao này cắm vào rốt cuộc sẽ có tư vị như thế nào.

Mà Trầm Nguyệt Tâm lại đứng cách đó không xa, nhìn theo ánh mắt của Diệp Lăng. Cuối cùng rơi vào mặt trên cái nào đó của gã đàn ông trung niên lực lưỡng.

Cô không khỏi cau mày lại nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.

Đối với Trầm Nguyệt Tâm mà nói, phàm là kẻ thù của mình đều đáng chết.

Giống như gã đàn ông trung niên lực lưỡng vậy, đánh lén mình, càng đáng chết hơn.

"Đoán thử xem tôi muốn làm gì?"

Diệp Lăng chơi đùa Tam Lăng đao trong tay, cười híp mắt nói:

"Tôi sẽ nói cho ông biết, tôi muốn đâm vào cúc hoa của ông!"

"Tôi cho cậu biết, người của Thánh Linh Các đang tới đây. Tôi khuyên cậu một câu, bây giờ cậu thu tay lại vẫn còn kịp!"

Gã đàn ông trung niên lực lưỡng nói xong, thì từ trong miệng hộc ra một khối tâm phiến.

Khối tâm phiến này đã nát, nhưng không ngừng lập lòe ánh sáng đỏ, rõ ràng là một thiết bị truyền tin.

"Máy truyền tin!"

Viên Hằng nhận ra vật này, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

"Tiền bối, gã này nói không sai, khẳng định gã đã thông qua máy truyền tin báo cho người khác biết tình huống của mình trong lúc này. Nếu như xung quanh có người của Thánh Linh Các, nhất định sẽ cấp tốc chạy tới, ở đây không thích hợp ở lâu!"

Viên Hằng vội vàng nói.

Bình Luận (0)
Comment