Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 931 - Chương 932: Một Đao Phong Ma

Chương 932: Một đao Phong Ma

Khi Diệp Lăng vọt thẳng đến cản lại đao ảnh, một quang mang chói mắt phóng lên cao.

Uy lực kinh khủng càn quét toàn bộ luyện võ tràng, tất cả cường giả đều lùi lại, Tiên Lực xuất hiện bao phủ thân thể.

“Con bà nó!! Quá mạnh mẽ, nếu ta chống lại một đao này, tuyệt đối sẽ tan tành mây khói!”

“Nói nhảm, nếu không tại sao ngươi là pháo hôi, mà Cung chủ là Cung chủ đây, con người thì cũng có người nọ người kia không phải sao?”

“Mẹ nhà ngươi, ngươi mới là pháo hôi, lão tử là quân chủ lực, chủ lực đấy có hiểu không!”

Bụi mù bao phủ bốn phía, quang mang biến mất, tất cả mọi người nhìn chằm chằm, bụi dần lắng xuống, Diệp Lăng và Cuồng Phong vẫn đứng trên luyện võ đài.

Cuồng Phong vẫn ở trạng thái chiến ý cuồng nhiệt, Diệp Lăng thì dường như đã bị thương nhẹ, hắn tự mình cản phá thần thông, chịu chút tổn thương cũng là bình thường.

“Đến lượt ngươi nếm thử kiếm pháp của ta đi.”

Diệp Lăng lạnh lùng nói, đôi mắt hắn huyễn hóa, hai tròng mắt ẩn chứa lôi đình, dưới chân, Lôi Vực dâng lên như sóng biển triều dâng.

“Lôi sát!”

Một luồng công kích tinh thần quỷ dị phi thẳng đến Cuồng Phong, hiện nay với sự trợ giúp của Bổ Thiên Thần Thạch, công kích tinh thần của Diệp Lăng đã có thể ảnh hưởng đến cường giả cấp bậc này.

Sau khi Lôi Sát đánh trúng thân thể Cuồng Phong, sắc mặt gã chợt trắng bệch, nhưng ngay sau đó, gã mạnh mẽ hất đầu, trực tiếp thoát khỏi trạng thái này.

Diệp Lăng kinh hãi, linh hồn lực và ý thức lực, tinh thần lực của người này cường đại như vậy ư, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Công kích của hắn vốn bá đạo không gì sánh được, lại có Bổ Thiên Thần Thạch trợ giúp nên càng thần bí khó dò.

Sát chiêu luôn vận dụng thuận lợi, nay lại vô dụng với người này, Diệp Lăng khó mà chấp nhận nổi.

“Nhất Kiếm Luân Hồi, giết!”

Diệp Lăng cắn răng, trường kiếm trong tay vẩy mạnh, lỗ đen xuất hiện.

Ùng ùng, lỗ đen hút lấy Cuồng Phong ở đối diện, lực thôn phệ gần như đã làm hỏng tầng chắn của không gian chung quanh.

“Con bà nó!! Hai người này đang quyết chiến sống còn à? Các huynh đệ, chúng ta có nên cùng nhau xông lên giết chết Cuồng Phong hay không, dù sao cũng là cừu địch mà!”

Mạc Tinh thấy một màn như vậy thì hoảng sợ, cười hắc hắc, mấy cường giả xung quanh liếc mắt nhìn y, không hẹn mà cùng xì một tiếng.

“Hay thật, một đám ngu ngốc không có tư duy gì hết, nếu như mấy người Vô Đạo ở đây thì tốt rồi, ha ha, thủ đoạn có hèn hạ thì cũng là vì thắng lợi thôi!”

Mạc Tinh cười, thủ đoạn hèn hạ thì cũng chỉ có mấy người bọn họ có thể làm ra.

Trên luyện võ đài, Cuồng Phong đối mặt với khí thế hung hăng của Diệp Lăng thì không ngừng lùi lại, liên tục lui đến sát mép luyện võ đài, gã suýt bước hụt, rồi dừng lại.

“Đao Ý Nhất Tự Quyết, giết!”

Cuồng Phong cắn răng, hai tay cầm đao, chém mạnh lỗ đen trước mặt, lỗ đen xuất hiện vết rách.

Tuy vết rách xuất hiện, nhưng vẫn hung mãnh như trước, sắc mặt Cuồng Phong lạnh tanh, gã vọt thẳng vào trong lỗ đen.

“Này, người này muốn tự sát sao? Chạy nghìn dặm đến dâng mạng à? Con bà nó!!”

Mạc Tinh thấy vậy thì thốt lên, mấy người chung quanh chỉ liếc y một cái, ngươi xem thì xem đi, lắm lời thế làm gì?

Đứng trên luyện võ đài, Diệp Lăng thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, hắn không cho rằng Cuồng Phong muốn chết.

Quả nhiên ngay sau đó, ánh đao thoáng hiện trong lỗ đen, lỗ đen không chịu được nữa, hoàn toàn nổ tung.

“Trảm Tự Quyết, cuồng sát đao pháp, diệt cho ta!”

Bên trong lỗ đen, tiếng hô của Cuồng Phong chấn động, lỗ đen nhanh chóng tan rã, tản ra từng luồng khí tức đáng sợ, phá hủy luyện võ tràng.

Cuồng Phong lại đứng trên luyện võ đài, nhưng trạng thái có chút uể oải, rõ ràng là vừa rồi gã đã hao phí rất nhiều Tiên Lực.

Không chờ gã đứng vững, Diệp Lăng lại tấn công, nhưng một kiếm này lại tràn đầy huyền diệu, thậm chí dẫn động lực lượng Thiên Đạo.

“Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh, giết!”

Diệp Lăng lướt trong không trung như Liệp Ưng, cầm Diệt Tiên Kiếm trong tay, trong con ngươi tràn đầy lửa giận, chém ra một nhát cực kì tàn nhẫn.

Kiếm quang xuất hiện, Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh, một trong những sát chiêu mạnh nhất của Diệp Lăng, là thần thông nhân quả quỷ dị, có lực lượng Thiên Đạo thần bí khó lường.

Khi đạo kiếm quang quỷ dị này xuất hiện trước mặt Cuồng Phong, sắc mặt gã hoàn toàn thay đổi.

“Không được!”

Cuồng Phong liên tục di chuyển, đơn đao bổ chém kịch liệt, nhưng ánh đao làm thiên địa cũng phải rung động lại không thể làm gì kiếm quang đang vọt tới.

Cuồng Phong bị kiếm quang ép cho lui lại không ngừng, một màn này khiến tất cả cường giả ở đây đều như ngừng thở, quan sát chằm chằm.

Quá mạnh mẽ, một kiếm này ép cho Cuồng Phong không dám trực diện cản lại, không biết nó khủng bố đến tình trạng bực nào.

“Khốn kiếp! Một Đao Phong Ma, phá cho ta!”

Thấy không còn đường lui, Cuồng Phong lập tức cắn răng, trong mắt gã đột nhiên tràn ra từng luồng sát khí màu xám đáng sợ.

Trong mắt gã toát ra sát khí vô biên, cả người như chìm trong trạng thái điên cuồng.

Cuồng Phong cầm đao, trên cổ tay nổi gân xanh quỷ dị, gân xanh hiện lên như sắp bạo phát ra khí tức hủy diệt.

“Phá cho ta!”

Cuồng Phong hét lớn, ánh đao phóng ra, đánh tới kiếm quang đang lao tới, chúng chạm vào nhau, tiếng nổ mạnh vang lên.

Chỉ sau khi kiếm quang phai nhạt vỡ nát, ánh đao kia vẫn cuồng mãnh lao về phía Diệp Lăng!

“Không được! Một đao này quá mạnh mẽ, Diệp Lăng sẽ gặp nguy hiểm!”

Cách đó không xa, sắc mặt Bạch Mai lập tức thay đổi, cảnh giới của nàng tăng lên, cảm quan cũng tăng lên, nàng rất rõ ràng uy lực của một đao này thế nào.

Nhưng Diệp Lăng ở trên luyện võ đài lại không bối rối chút nào.

Hắn lui lại, trong tay bỗng xuất hiện một cây cung lớn, cây cung huyết sắc, phía trên loang lổ vết máu, tản ra sự tang thương và sát cơ cổ xưa.

“Tinh Huyết Diệt Ma!”

Diệp Lăng kéo dây cung, một mũi tên máu tươi đột nhiên xuất hiện, chấn động không ngừng, mùi tên tản ra luồng sáng tinh tế mà tràn đầy khí tức tịch diệt.

Mũi tên không ngừng chấn động sáng chói, rục rịch chờ lao đi.

Bình Luận (0)
Comment