Hai đại thế lực mạnh nhất Hồng Ma lãnh thổ rốt cục chính diện đối lập.
Diệp Lăng đứng trong không trung, cầm Diệt Tiên Kiếm trong tay, thần sắc uy nghiêm, ba yêu thú bên người khí thế hừng hực.
Sau lưng hắn, người Lôi Cung đều như chiến lang điên cuồng chờ đợi thời khắc lao lên liều mạng!
Thái Hư cung đối diện, Thái Hư chân nhân dẫn đầu một đám cường giả cũng chiến ý hừng hực, đến nước này rồi căn bản không được phép bất cẩn.
Toàn bộ thiên địa tràn ngập hai cỗ chiến ý bất đồng. Sát khí cuồn cuộn, chiến ý thiết huyết như lợi kiếm xông thẳng vân tiêu, chiến ý vô song.
“Diệp Cung chủ, nếu như có thể tránh được trận chiến khiến sinh linh đồ thán này thì chẳng phải là tạo phúc thương sinh sao? Nếu ngươi quy hàng Thái Hư cung chúng ta, ta đáp ứng sau này ngươi cũng sẽ được cùng thống trị Hồng Ma lãnh thổ, coi như chia để trị, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thái Hư chân nhân tiến lên trước một bước, chậm rãi nói, đề nghị này khiến chúng cường giả Lôi Cung đều tức giận.
Lão già chết tiệt này, mắt ngươi mù à, ngươi không thấy rõ ràng thế cục ư, hiện tại hình như chúng ta mạnh hơn, còn các ngươi chỉ có thể vùng vẫy giãy chết, vậy mà dám mạnh miệng ư?
“Lão già kia, ngươi nói nhảm quá nhiều, thật to gan, hiện nay Lôi Cung ta thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy mà ngươi cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn!
Muốn chiến liền chiến, chẳng lẽ ngươi sợ chết ư? Nếu sợ chết, vậy thì quỳ xuống, từ bỏ chống cự, cường giả Lôi Cung ta có thể tha cho mạng chó của các ngươi, ha ha!”
Mạc Tinh đứng sau lưng Diệp Lăng cười ha ha chế giễu, sắc mặt Thái Hư chân nhân lập tức trở nên âm trầm.
“Thật to gan, ngươi có tư cách nói chuyện ở đây ư? Chết đi!”
Ngay sau đó, Thái Hư chân nhân giơ tay lên, trường kiếm chém ra, kiếm quang lao về phía Mạc Tinh.
Diệp Lăng nhẹ nhàng nhấc Diệt Tiên Kiếm lên trực tiếp đánh nát kiếm quang kia.
“Lời huynh đệ ta nói chính là ý ta, muốn chiến liền chiến, trận chiến hôm nay không thể tránh né đâu!”
Diệp Lăng cười nhạt, lão già này lằng nhằng cái gì, đại nam tử thì phải đội trời đạp đất, chết trận sa trường là niềm vinh quang.
“Được, nếu vậy hãy xem ai chết vào tay ai đi!”
Thái Hư chân nhân nghe xong, cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện ra hung quang.
“Các huynh đệ, cầm vũ khí lên, giết hết bọn chúng đi!”
Mạc Tinh rống lên, y phóng lên cao, ngay sau đó, tất cả cường giả Lôi Cung lao lên tấn công.
Ba yêu thú trở lại bản thể, cũng xung phong cùng đoàn người, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đấu đá lung tung không quan tâm trước mắt là kẻ nào.
Kim Triển, Hải Đông Thanh, ba huynh đệ Văn gia đều cầm Tiên khí trong tay, Tiên Khí tràn ngập thân thể, trong con ngươi ẩn chứa hung quang.
Diệp Phi như Tử Thần đơn độc dạo bước trong thiên địa, mỗi lần đơn đao lay động, sẽ có một tính mạng mất đi.
Cơ Vô Mệnh, Hoàng Phủ Vô Địch, hai đại cường giả càng thi triển ra tất cả thủ đoạn, vì muốn liều mạng mở ra một con đường đến với tương lai xán lạn trong lần hạo kiếp này!
Mà Cuồng Phong thì thần quang ẩn hiện, giết khắp bốn phương!
Hai đại thế lực lao vào nhau, các cường giả đều giết đến đỏ mắt, không sợ cái chết!
Một đạo sấm sét đánh xuống như xé rách bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới.
Trận chiến thảm liệt bắt đầu, sinh mệnh không ngừng mất đi, thân thể ngã xuống mặt đất.
Trong chiến trường, Diệp Lăng đứng đối diện Thái Hư chân nhân, thần sắc ngưng trọng, chiến ý điên cuồng.
“Diệp Lăng, ngươi có dám cược với ta không?”
Thái Hư chân nhân lạnh giọng quát, Diệp Lăng cười nhạt, hắn hét lên: “Ta sợ ngươi chắc?”
“Nếu vậy, ngoài trăm dặm có một nơi là Định Quân Sơn, hai người chúng ta đến đỉnh núi chiến một trận, sinh tử tùy số!”
Định Quân Sơn?
Diệp Lăng cười lạnh: “Nếu vậy thì đến Định Quân Sơn đi, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Dứt lời, Thái Hư chân nhân điểm mũi chân một cái xông thẳng đi, Diệp Lăng theo sát lão. Trên trời dưới đất này, có nơi nào mà hắn không dám đi?
Hai người rời khỏi chiến trường, Cuồng Phong đang chiến đấu cảm thấy có điểm không đúng.
“Mạc Tinh, Bạch Mai, ta đi theo Cung chủ!”
Cuồng Phong cảm giác không đúng lắm, xoay người lao nhanh theo Diệp Lăng, tuy chiến trường thiếu đi cường giả như Cuồng Phong, nhưng chiến cuộc vẫn nghiêng về phía Lôi Cung.
Dù sao đây là thế lực tập hợp từ ba đại tông môn, mà Thái Hư cung thì chỉ có thêm vài thế lực nhỏ.
Trên Định Quân Sơn, Diệp Lăng và Thái Hư chân nhân điên cuồng giao phong, từng đạo lực lượng đáng sợ phá hủy núi rừng.
Hai người đi thẳng tới đỉnh núi, đỉnh núi rất lớn và bằng phẳng, như một không gian riêng biệt,.
Nhưng khi Diệp Lăng vừa đến đỉnh núi, hắn lập tức kinh hãi, trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Thái Hư chân nhân.
“Ngươi dám vi phạm quy tắc?!”
Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, Thái Hư chân nhân sững sờ, trán đổ mồ hôi, người này đã phát hiện rồi ư?
“Đồ khốn kiếp! Tất cả cuộc chiến diễn ra ở lãnh thổ hạ đẳng tuyệt đối không cho phép Tiên Vương nhúng tay, ngươi dám mời một vị Tiên Vương tới đánh lén ta?”
Diệp Lăng phẫn nộ, Long Phượng bảo thể, Diệt Cực Kim Thân đều thi triển đến cực hạn, Lôi Vực hàng lâm, lực lượng sấm sét bảo vệ hắn gắt gao.
Hắn cảm giác trên Định Quân Sơn này có một cường giả Tiên Vương lặng yên ẩn núp, nhưng không thể giấu được hắn.
Ngay sau đó, Cuồng Phong đã đuổi kịp, nhưng gã vừa mới đến bên cạnh Diệp Lăng, một thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống!
Vóc người cường tráng, mặc trường bào màu xám, hai tay chắp sau lưng, hai tròng mắt như ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, làm kẻ khác phải kinh sợ.
Mà khí tức của y rõ ràng là cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ, dù là ở lãnh thổ trung đẳng thì cũng là cường giả.
“Khốn kiếp! Thái Hư chân nhân, ngươi dám vi phạm quy tắc!”
Cuồng Phong cũng kinh hãi, một cường giả cấp bậc Tiên Vương xen vào, sẽ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.
Thái Hư chân nhân cười to: “Không gạt được các ngươi cũng không sao, vậy giết luôn đi là được.”
“Mà vi phạm quy tắc ư? Ha ha, vi phạm cái gì, Định Quân Sơn vốn không nằm trong Hồng Ma lãnh thổ, mà là thuộc về Bạch Vân lãnh thổ!
Nhưng Bạch Vân lãnh thổ có gan nhúng tay vào trận chiến giữa chúng ta sao”
?Thái Hư chân nhân cười to, sau đó ôm quyền với cường giả trong không trung.
“Xin Hư Thiên Tiên Vương đánh chết Diệp Lăng, giúp ta cướp đoạt Hồng Ma lãnh thổ!”