Nhìn Diệp Lăng điên cuồng đánh tới như sói điên, trong mắt Hư Thiên Tiên Vương tràn ngập sự chấn động.
Y không ngờ rằng Diệp Lăng lại hung hãn như vậy, một chưởng của y bị thần thông của Diệp Lăng đánh nát bấy.
Chưởng Trung Tiên Quốc gần như áp đảo tất cả thần thông mà cấp bậc Tiên Đế có thể nắm giữ hiện nay, huống chi trong lòng bàn tay Diệp Lăng là Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Hắn dùng hình thức này để lễ tế Cửu Thiên Thái Thanh Cung, cũng là một loại cảm ơn đối với Long Cửu Thiên.
Cho nên, Chưởng Trung Tiên Quốc rất mạnh, công kích của Hư Thiên Tiên Vương căn bản không thể phá được công kích của Diệp Lăng.
Viu!
Diệp Lăng nhanh như mị ảnh, nhoáng cái đã tới gần Hư Thiên Tiên Vương, hắn đâm ra một kiếm.
“Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh, tam sinh hợp nhất!”
Diệp Lăng rống lên, trong con ngươi huyễn hóa thành lôi, lôi sát phi thẳng đến tấn công Hư Thiên Tiên Vương.
Ong ong!
Hư Thiên Tiên Vương cảm giác đầu đột nhiên đau đớn kịch liệt, hơn nữa có cảm giác hít thở không thông tràn ngập toàn thân, y như sắp đánh mất lý trí.
“Khốn kiếp! Cút đi!”
Hư Thiên Tiên Vương cắn răng, cảm giác sát cơ lạnh như băng tràn ngập toàn thân, y cố gắng giơ tay lên, nhưng trường thương trong tay y đối diện với cơn giận dữ của Diệp Lăng thì có vẻ rất nhỏ bé.
Trong không trung, Diệp Lăng bay lên trời, ánh mắt tràn ngập lửa giận, nghiến răng nghiến lợi, Diệt Tiên Kiếm trong tay chém mạnh xuống.
Kiếm quang lao đến trường thương trong tay Hư Thiên Tiên Vương, kiếm quang chặt đứt trường thương!
Diệp Lăng lại chém vào đầu Hư Thiên Tiên Vương, Hư Thiên Tiên Vương trừng mắt, khó tin nhìn một màn trước mắt.
“Không! Cút ngay cho ta!”
Hư Thiên Tiên Vương cầm hai đoạn thương gãy rống giận, khí tức Tiên Vương bên trong thân thể hoàn toàn bộc phát, đánh về phía Diệp Lăng.
Nhưng kiếm của Diệp Lăng quá nhanh, mặc dù Hư Thiên Tiên Vương ra sức ngăn cản, đỡ được phần lớn uy thế, nhưng Diệt Tiên Kiếm vẫn chém mạnh vào bả vai Hư Thiên Tiên Vương.
“A! Khốn kiếp! Cút ngay cho ta!”
Cơn đau kịch liệt thấu xương, hơn nữa lực lượng đáng sợ theo thân kiếm truyền vào đánh nát bả vai y.
Hư Thiên Tiên Vương nhấc chân đá ra một cước, đạp bay Diệp Lăng, y liền lùi lại mấy bước, nhìn bả vai máu tươi đầm đìa, vừa tức giận cũng vừa sợ hãi.
Nếu không phải y kịp phản ứng, sợ rằng bây giờ y đã bị tên khốn trước mắt giết chết, việc này quả thực không cách nào tưởng tượng nổi.
Hiện nay, một cánh tay của y đã hoàn toàn bị phế, thương thế nghiêm trọng, chẳng lẽ y thật sự sẽ thua tên yêu nghiệt kia sao?
“Khốn kiếp! Ngươi đã thành công chọc giận ta rồi, dùng mạng để trả đi!”
Hư Thiên Tiên Vương lạnh giọng nói, y giẫm mạnh một bước, trong chớp nhoáng, thiên không xuất hiện mây đen cuồn cuộn.
Hư không vốn trong vắt, lại chậm rãi trở thành một biển mây đen.
“Lão già kia, ta đã nói rồi, ai chết còn chưa chắc được đâu, bây giờ nói vậy thì hơi sớm!”
Diệp Lăng hai tay cầm kiếm, con ngươi tràn đầy sát khí cuồng bạo, vừa rồi là một cơ hội tốt, tuy Hư Thiên Tiên Vương tránh được, nhưng Diệp Lăng tin tưởng, hắn nhất định sẽ có cơ hội khác.
Trong thiên địa, Tiên Khí lặng yên bạo động, Hư Thiên Tiên Vương lơ lửng trong không trung.
“Cửu Tự Chân Ngôn!”
Hư Thiên Tiên Vương quát một tiếng, trước mặt y, một chữ “Lâm” khổng lồ xuất hiện giữa không trung, lấp lánh uy nghiêm.
Diệp Lăng chấn động, trong lòng kinh hãi, hắn biết Cửu Tự Chân Ngôn, uy lực cường đại, là một môn tuyệt học thường gặp nhất trong đạo môn.
Tuy thường gặp, nhưng cũng là một môn thần thông cực kỳ phức tạp, hơn nữa uy lực cực lớn, là tinh tuý của đạo môn.
Diệp Lăng đề phòng, trong không trung, lại có thêm chữ chậm rãi ngưng tụ.
“Binh” “Đấu” “Giả”
Ba chữ lớn xán lạn hung quang, Tứ Tự Chân Ngôn hiện lên, Diệp Lăng cảm giác lúc này mình hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cửu Tự Chân Ngôn, ngưng tụ chín chữ, có thể giết được cả Tiên Đế, mà hiện nay Hư Thiên Tiên Vương có thể ngưng tụ ra Tứ Tự Chân Ngôn, vậy cũng rất đáng sợ.
“Liều mạng thôi!”
Diệp Lăng cắn răng, hai tay kết pháp ấn, khí tức huyền diệu ẩn hiện quanh mười ngón tay.
Từng cỗ sinh tử chi khí tràn ngập trong không trung, ngưng tụ quỷ dị.
Sinh Tử Cửu Trọng Thiên!
Từng đạo ấn kí hiện ra, sau khi ba đạo ấn kí xuất hiện, sinh tử chi khí bộc phát, ngay sau đó, trong không trung lại ngưng tự một đạo sinh tử chi ấn nữa!
Bốn đạo Sinh Tử Cửu Trọng Thiên, đây là cực hạn của Diệp Lăng, Tiên Anh trong cơ thể đã có hai cái hoàn toàn khô cạn.
“Cửu Tự Chân Ngôn, giết!”
Hư Thiên Tiên Vương nổi giận gầm lên, tay điểm một cái, Tứ Tự Chân Ngôn lao về phía Diệp Lăng, xé rách không trung, mang theo sát ý ngút trời.
Diệp Lăng dữ tợn hét lên: “Sinh Tử Cửu Trọng Thiên, diệt!”
Tiếng hô của Diệp Lăng chấn động trời đất, bốn đạo Sinh Tử Cửu Trọng Thiên phát ra tiếng rít ghê rợn lao vút đi.
Trước Thái Hư cung, cường giả hai phe nghe tiếng rống của Diệp Lăng thì ngẩn người.
Tiên Vương? Diệt Tiên Vương?
“Không được! Nhanh làm thịt đám khốn kiếp này, Cung chủ gặp nguy hiểm!”
Hoàng Phủ Vô Địch hét lên, toàn bộ cường giả Lôi Cung sử dụng ra tất cả thủ đoạn, trong nháy mắt, quân Thái Hư cung vốn đang giãy giụa chống trả lập tức rơi vào tình cảnh bị càn quét.
Ầm!
Trên đỉnh Định Quân Sơn, Tứ Tự Chân Ngôn và Sinh Tử Cửu Trọng Thiên đụng vào nhau, toàn bộ thiên địa u ám thất sắc.
Cuồng Phong vừa giết chết Thái Hư chân nhân, gã trừng lớn mắt chứng kiến thần thông va chạm!
Trời đất chấn động, ngay sau đó Định Quân Sơn hoàn toàn tan vỡ, đất đá lăn xuống, dư uy càn quét bốn phương.
“Không được!”
Cuồng Phong kinh hô, tránh xa dư uy, nhưng gã vẫn tìm kiếm thân ảnh Diệp Lăng.
Nhưng núi đã sụp xuống, bụi khói tràn ngập bốn phía, Diệp Lăng và Hư Thiên Tiên Vương bị bao phủ trong đó.