Mỗi một vị Tiên Vương đều vô cùng nổi danh, ở bất cứ lãnh thổ nào, Tiên Vương cũng là bá chủ một phương.
Nhưng bây giờ Hư Thiên Tiên Vương lại bị Diệp Lăng – một kẻ mới đến cảnh giới nửa bước Tiên Vương làm thịt, Cuồng Phong mất đi lý trí.
Sau khi Diệp Lăng cắn nuốt Tiên Anh của Hư Thiên Tiên Vương, hắn đứng dậy, mặc dù Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể hắn tràn đầy Tiên Khí tinh thuần.
Nhưng thương thế của hắn vẫn chưa khỏi, dù sao vừa rồi khi giao chiến với Hư Thiên Tiên Vương, hắn cũng suýt chết.
Cuồng Phong vội vã vọt tới đỡ lấy Diệp Lăng lung lay sắp đổ, rất sợ hắn ngã xuống, sau đó gã giơ ngón cái: “Cung chủ, ta chỉ có thể sử dụng cái này để diễn tả tâm tình của ta!”
Trâu, cực kì trâu bò!
Diệp Lăng cũng cười, lắc đầu: “Đáng gì đâu, sớm muộn gì ngươi cũng có thể làm vậy!”
“Hơn nữa nguy cơ vẫn chưa giải quyết xong đây, ta đoán tên Tiên Tôn kia sắp đến rồi.”
Diệp Lăng nhìn không trung, cười lạnh một tiếng, nếu luận về viện binh, trong thiên hạ to lớn này, ai có viện binh mạnh hơn Diệp Lăng hắn?
Vất vả lắm hắn mới muốn chơi đùa đúng luật một hồi, kết quả lại có người định ăn gian, nếu đã vậy, hắn đành thể hiện bản chất Bug vạn năm của mình thôi!
Tiên Tôn!
Nghe được hai chữ này, Cuồng Phong run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, người chưa cần đến, chỉ cần nghe được hai chữ này thôi cũng đủ dọa sợ gã.
Khi tiếng nói vừa dứt, trong không trung, đột nhiên một khe nứt bị một đôi bàn tay xé mở, mấy bóng người mang theo uy áp cường thế hàng lâm!
Ba người mới đến, một tên là cường giả Tiên Tôn hậu kỳ, hai gã còn lại đều là cường giả Tiên Tôn sơ kỳ.
Ba cường giả ở giữa không trung, ánh mắt quét qua đống đất đá, đột nhiên nhìn thấy thi thể Hư Thiên Tiên Vương, trong đôi mắt lập tức hiện lên từng luồng hàn ý.
“Là ngươi giết Hư Thiên Tiên Vương ư?”
Tiên Tôn cầm đầu lạnh giọng quát, Cuồng Phong run lên, Diệp Lăng vỗ gã, ý bảo yên tâm.
“Là ta giết, thế nào?”
Diệp Lăng kiên cường đáp lại, không sợ chút nào, đùa gì thế, một Tiên Tôn mà thôi, sao có thể hù được hắn, dù là tồn tại siêu vượt Tiên Đế đích thân đến thì hắn cũng không uý kị chút nào.
“Ngươi thật to gan, dám đụng đến người Thái Hư cương vực ta, ngươi đã phạm tội đáng giết Cửu Tộc!”
Tiên Tôn quát to, thiên địa run rẩy, có vẻ vô cùng yếu đuối trước thần uy của Tiên Tôn.
“Chà chà, lại một đám to mồm, làm sao? Chỉ cho phép y giết ta, không cho phép ta giết y ư? Đùa gì thế!”
Diệp Lăng cười nhạt, Tiên Tôn cười lạnh: “Đại La giết Tiên Vương? Ngươi đùa ta sao?”
“Nhất định là cường giả sau lưng ngươi xuất thủ, nếu vậy thì hãy hiện thân đi, ta muốn xem xem là ai dám khiêu khích Thái Hư cương vực ta!
Mà tội lỗi của ngươi thì hãy dùng mạng và Thần khí trong tay ngươi để đền tội đi!”
Tiên Tôn rống to, Diệp Lăng tức cười, mệnh một Tiên Vương mà giá trị một kiện Thần khí ư, đừng nói là Tiên Vương, dù là Tiên Tôn cũng chẳng đáng giá.
“Nếu như ta không cho thì sao?”
Diệp Lăng lắc đầu mỉm cười, cho gã Thần khí thì rất đơn giản, nhưng phải xem gã có mạng để nhận hay không.
“Không cho? Vậy diệt cửu tộc ngươi! Mà làm thịt ngươi trước rồi nói!”
Cường giả Tiên Tôn hậu kỳ xuất thủ, bàn tay lộ ra, toàn bộ thiên địa vỡ nát trong nháy mắt, Tiên Khí bạo động, sát cơ kinh thiên.
Cương vực hạ đẳng rất yếu đuối, một Tiên Tôn có thể phá nát.
Bàn tay xé rách thiên địa, tấn công Diệp Lăng, lực lượng khủng bố lao về phía hắn.
Cuồng Phong nuốt nước miếng, tim đập như sắp văng ra ngoài, Tiên Tôn xuất thủ khiến gã cảm thấy sinh mệnh như sắp bay mất.
“Cung chủ đi mau!”
Cuồng Phong cắn răng, sau khi có quyết định thì rống lên, muốn đẩy Diệp Lăng đi, nhưng gã phát hiện, thân thể Diệp Lăng vững như núi, không đẩy đi được.
“Yên tâm đi, không có gì đáng ngại.”
Diệp Lăng xoay người cười với Cuồng Phong, ngay sau đó, thương quang sáng chói phá vỡ khoảng không, trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Lăng.
Thương quang đánh nát cự chưởng cường thế vô cùng kia, uy lực bạo tạc kinh động thương khung.
Ba Tiên Tôn của Thái Hư cương vực ngây ngẩn cả người, bọn họ không ngờ sau lưng Diệp Lăng này thật sự có Tiên Tôn.
Một thân ảnh khôi ngô chậm rãi xuất hiện giữa không trung, cầm trường thương trong tay, chiến ý thiết huyết tràn ngập toàn bộ thiên địa.
Mông Hán, Phó Đô Thống cận vệ quân, cường giả cấp bậc Tiên Tôn đỉnh phong, thậm chí đã sắp đột phá Tiên Đế, cả đời chinh chiến, có thể nói là Sát Thần.
Thấy Mông Hán xuất hiện, ba Tiên Tôn của Thái Hư cương vực đều cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao Mông Hán rất cường đại, có tu vi Tiên Tôn đỉnh phong.
“Vị tiên hữu này, ngươi xung động như vậy, có biết là sẽ phải trả giá thật lớn vì sự xung động này hay không? Chúng ta là người của Thái Hư cương vực, Cung chủ của chúng ta là Thái Hư lão tổ đã sắp đột phá đến Tiên Đế! Ngươi làm vậy thì sẽ gặp hoạ đó!”
Cường giả Tiên Tôn hậu kỳ của Thái Hư cương vực uy hiếp, trong mắt gã, danh tiếng của Thái Hư cương vực đủ để hù dọa tất cả những kẻ cấp bậc dưới Tiên Đế.
Mông Hán sững sờ, lắc đầu, không để mắt đến ba tên ngu ngốc không biết trời cao đất rộng kia.
“Chủ thượng, ta tới đúng lúc chứ?”
Mông Hán xoay người hỏi, y không quan tâm Thái Hư lãnh thổ là cái chó má gì, một thế lực phổ thông mà thôi, y mà thích thì có thể lập tức diệt sạch.
Trong Cửu Kiếp lãnh thổ, Đô Thống của mỗi quân đoàn đều do Tiên Đế đảm nhiệm, uy hiếp của một cương vực trung đẳng nho nhỏ, y chả thèm quan tâm.
Diệp Lăng cười lạnh: “Làm sao? Ngươi định chờ ta chết rồi mới ra ư?”
Mông Hán vội vã khom lưng, không dám nhiều lời, một màn này làm cho Cuồng Phong choáng váng, cảm giác như đang ở trong mộng.
“Khốn kiếp, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, các người không coi Thái Hư lãnh thổ của chúng ta ra gì ư?”
Cường giả Tiên Tôn hậu kỳ giơ tay lên đánh ra một chưởng, cự chưởng uy thế ngập trời lao về phía Diệp Lăng.
Mông Hán khom lưng chờ đợi phẫn nộ tới cực điểm, tên ngu này, lão tử ta đang ở đây, mà ngươi lại dám xuất thủ với Đế Quân, chán sống hả?
Mông Hán đứng lên, trong thân thể chấn động từng luồng lực lượng thiên địa.
Một luồng thương quang xông thẳng vân tiêu!