Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 940 - Chương 941: Vấn Tội

Chương 941: Vấn tội

Đối mặt với Tiên Tôn Thái Hư cương vực, Mông Hán phẫn nộ ngập trời.

Thật to gan, dám xuất thủ trước mặt ta, còn cuồng vọng muốn giết hại Đế Quân nhà ta, đúng là tội ác tày trời!

Vì vậy y vừa ra tay đã là sát chiêu, Mông Hán trực tiếp đánh nát chưởng ấn đang lao về phía Diệp Lăng, sau đó trường thương vẫn lao đi như cuồng phong, cán quét thiên địa.

“Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy chết đi!”

Mông Hán rống giận, trường thương trong tay chấn động, lực lượng khổng lồ khiến toàn bộ thiên địa run rẩy, chỉ là dư uy thôi cũng đã đánh cho ba Tiên Tôn phải rơi xuống.

Thấy Mông Hán thần uy cái thế, Cuồng Phong ngây người, ba kẻ đối diện cũng là Tiên Tôn, mà nam tử cường tráng trước mặt này vẫn có thể cuồng mãnh như vậy sao?

Gã không biết Mông Hán đến từ Cửu Kiếp lãnh thổ, dù là phương diện nào thì cũng áp đảo ba tên kia.

Cho nên việc lấy một địch ba không phải hành động liều lĩnh, mà là rất bình thường, huống chi có 2 kẻ trong đó còn chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ.

Ba Tiên Tôn lần lượt rơi xuống mặt đất, Mông Hán cũng lao xuống, mũi thương đặt dưới cổ cường giả Tiên Tôn hậu kỳ.

“Dám xuất thủ trước mặt ta, ngươi chán sống rồi!”

Trong đôi mắt Mông Hán tràn ngập sát cơ nghiêm nghị, nhưng Diệp Lăng lại đi đến, khoát tay áo.

“Mang ba tên này đi Thái Hư lãnh thổ, bảo bọn họ đưa ra lời giải thích!”

Diệp Lăng lạnh lùng nói, Mông Hán nhe răng cười gật đầu, trong nháy mắt, không trung lại xuất hiện thêm hai gã Tiên Tôn, đều vô cùng đáng sợ, bọn họ cúi chào Diệp Lăng, sau đó ba người mang theo cường giả Thái Hư cương vực xé rách hư không rồi biến mất.

Cuồng Phong vẫn cảm giác mình như đang ở trong mộng, vội vã xoa mắt, không thể tin được một màn trước mắt.

Có thêm hai đại Tiên Tôn xuất hiện... Đây rốt cuộc là chuyện gì, chết tiệt, đây còn là trận chiến tranh bá một cương vực hạ đẳng sao, dù là ở lãnh thổ trung đẳng thì trận thế này cũng được coi là lớn rồi.

“Tự nhiên đờ ra làm gì, còn không đi? Chúng ta nên trở về ăn mừng rồi!”

Diệp Lăng vỗ Cuồng Phong đang ngẩn người, sau đó sải bước rời đi, thân ảnh như lưu quang lao về phía Thái Hư cung.

Trước Thái Hư cung, tử thi khắp nơi, máu tươi thấm ướt mặt đất, huyết khí ngập trời, dường như đã nhuộm đẫm thiên địa bằng máu.

Mạc Tinh, Bạch Mai, Diệp Phi, ba yêu thú, Hải Đông Thanh, Kim Triển, Hoàng Phủ Vô Địch, Cơ Vô Mệnh, ba huynh đệ Văn gia, chúng cường giả Lôi Cung, Cuồng Đao tông, Phá Quân đường . . .

Tất cả cường giả đứng lơ lửng trên không, nhìn đám người bỏ ý định chống cự nhấc tay đầu hàng.

Thái Hư cung thất bại, có thể nói rằng Thái Hư cung đã biến mất, từ hôm nay trở đi, Hồng Ma lãnh thổ đã hoàn toàn thuộc về Lôi Cung!

Diệp Lăng và Cuồng Phong đột nhiên xuất hiện, các cường giả Lôi Cung nhìn chằm chằm vào hắn.

“Diệp Lăng! Ngươi không sao chứ, tại sao ban nãy nghe được có Tiên Vương?!”

Bạch Mai vội vàng xông tới, ân cần hỏi han, mọi người Lôi Cung cũng đều quan tâm.

Một Tiên Vương xuất hiện đủ để cải biến toàn bộ chiến cuộc.

Cuồng Phong không chờ Diệp Lăng đáp lại đã đứng dậy, giơ đơn đao trong tay, lóe ra ánh đao khủng bố tuyệt thế.

“Cung chủ chiến một trận cùng Tiên Vương, hắn thắng!”

Ngay sau đó, tất cả người Lôi Cung hoàn toàn bạo phát, kích động gào to!

Ánh mắt nhìn Diệp Lăng giống như là nhìn thấy truyền thuyết và kỳ tích, tu vi Đại La đánh bại Tiên Vương, đây là một sự việc khó tin không ai dám tưởng tượng.

Mà bây giờ, Cung chủ Diệp Lăng lại tru diệt Tiên Vương, tạo thành một thần thoại truyền thuyết!

“Thái Hư lãnh thổ, Hư Thiên Tiên Vương đã chết, Diệp Lăng - Cung chủ Lôi Cung đã thắng Tiên Vương rồi!”

Cuồng Phong gào to, gã từng là bá chủ, gã biết lúc nào nên kích động tinh thần quần chúng, làm cho mọi người đều cuồng hoan.

Quả nhiên, ngay sau đó tiếng hoan hô vang dội toàn bộ thiên địa, mọi người đều hô to.

Mấy người Mạc Tinh vô cùng kích động đi tới trước mặt Diệp Lăng, hung hăng đập Diệp Lăng một quyền: “Ha ha! Tên yêu nghiệt chết tiệt này, ngươi giỏi lắm!”

“Này Diệp Lăng, việc ngươi làm kích thích liều lĩnh ghê đó, lão tử thích, ha ha!”

“Không hổ là nam nhân của Hắc Long ta, trâu bò cao cấp!”

“A phi, ai là nam nhân của ngươi, Diệp Lăng ta là của chính mình, còn ngươi, cút sang một bên đi! Ha ha!”

Mọi người đều hô vang, nâng cao hai tay chúc mừng, giờ khắc này trận chiến tranh bá Hồng Ma lãnh thổ đã có được kết quả cuối cùng!

Bá chủ duy nhất còn tồn tại chính là Lôi Cung vừa mới quật khởi chỉ hai năm!

Thế lực mới này dùng tư thái huy hoàng rực rỡ, trong thời gian ngắn nhất sáng lập nên một thần thoại.

Tử Kim Cung, Cuồng Đao môn, Thanh Vân tông, Thái Hư cung, Tứ Đại Tông Môn, hung uy hiển hách đều đã biến mất trong danh vọng như mặt trời ban trưa của Lôi Cung.

“Từ giờ trở đi, Hồng Ma lãnh thổ thuộc về Lôi Cung ta!”

Diệp Lăng cũng hét lên, ngay sau đó tiếng vang chấn động trời đất, tất cả cường giả Lôi Cung đều sôi trào.

Lúc này, ở lãnh thổ xa xôi, trong Thái Hư lãnh thổ đã sắp trở thành cương vực thượng đẳng, trong Thái Hư Thành Phủ đang là nguy cơ tứ phía.

Thái Hư lão tổ trừng mắt nhìn ba cường giả dưới chân mình, tức giận đến run người, tay cầm trường kiếm, hận không thể xông lên liều mạng với ba kẻ đối diện.

Thái Hư Thành Phủ tràn đầy cường giả, yếu nhất cũng là Tiên Vương Tiên Tôn, nhưng lực lượng khổng lồ như vậy lại không dám nhúc nhích nửa phần.

Bởi vì trong không trung là một Tiên Đế và một đám Tiên Tôn đang đứng sừng sững!

Tiên Đế đáng sợ thế nào không cần suy nghĩ nhiều, trong tam giới, Tiên Đế vi tôn, nếu những tồn tại siêu việt Tiên Đế không xuất thế, vậy bọn họ chính là chúa tể của thế giới này.

Mà bây giờ Tiên Đế đích thân tới Thái Hư Thành Phủ, dù là Thái Hư lão tổ thì cũng không dám làm càn.

“Chư vị đả thương người Thái Hư cương vực ta, gây sự như thế có phải hơi quá đáng hay không?

Ta cũng quen biết mấy vị Tiên Đế, các vị nên giải thích rõ ràng đi, nếu không Thái Hư lãnh thổ ta sẽ không bỏ qua!”

Thái Hư lão tổ cắn răng nghiến lợi quát, với thân phận và tài phú của lão, kết giao với mấy vị Tiên Đế là rất bình thường.

Ý lão là, không chỉ các ngươi có Tiên Đế, lão tổ ta cũng quen vài người, giải thích đi, nếu không thì sẽ lưỡng bại câu thương!

Đối diện, vị Tiên Đế kia cười lạnh khoát tay áo, Mông Hán cầm trường thương cười nhạt.

“Thái Hư lãnh thổ ư? Danh tiếng lớn thật!

Ta lại muốn hỏi một chút, rốt cuộc Thái Hư lãnh thổ có bao nhiêu lá gan mà dám đụng đến người của Cửu Kiếp Cương Vực ta!”

Ầm!

Thái Hư lão tổ liên tục lui lại, hoàn toàn choáng váng!

Bình Luận (0)
Comment