Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 944 - Chương 945: Tôn Nghiêm Của Con Kiến Hôi

Chương 945: Tôn nghiêm của con kiến hôi

Trong đại điện Lôi Cung, Diệp Lăng lúng túng nhìn mấy tên kia.

Diệp Vô Đạo, Ngạo Hồng Trần, Thần Phong, ba tên này đến mức mức quái dị, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là sinh vật hắc ám.

Y phục dạ hành đen tuyền, bên tai treo mặt nạ màu đen, sắc mặt tái xanh, viền mắt tím bầm.

“Các ngươi tới đây ăn trộm à, muốn gì?”

Diệp Lăng không nhịn được cười, ba tên kia vẻ mặt buồn rầu, cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng.

“Diệp Lăng! Ngươi nói đi, ngươi có ý gì, còn chưa ra ngoài mà đã bị người của các ngươi áp bức.”

“Đúng vậy, ngươi không biết lão tử ta sống dựa vào khuôn mặt à, mũi lão tử sắp bị đánh lệch rồi, ngươi muốn giải quyết thế nào.”

“Làm cái gì, không phải Hồng Ma lãnh thổ đang chiến đấu ư, khi chiến đấu không phải nên mặc quần áo thế này à?”

Ba kẻ dở hơi cắn răng nghiến lợi, Diệp Lăng sửng sốt rồi tức thì vui vẻ, thì ra mấy tên này thay đổi tư tưởng rồi, rốt cuộc Tây Vương Mẫu đã huấn luyện ba tên này thế nào.

Tốc độ ba tên này đột phá không chậm chút nào, tu vi Kim Tiên Trung Kỳ, chứng tỏ thủ đoạn của Tây Vương Mẫu rất hiệu quả.

Trước khi Diệp Lăng rời đi, ba tên này còn chưa thành Tiên, đến bây giờ mới bao lâu.

Nhưng cũng rất bình thường, Tây Vương Mẫu là Cửu Kiếp Tiên Đế, thần bí khó lường, người bình thường không thể đoán được.

“Ai đưa mấy tên dở hơi các ngươi tới vậy, lẽ nào các ngươi không biết hiện nay Hồng Ma lãnh thổ đã đổi tên thành Lôi Vực rồi ư?”

“Nói cách khác, Hồng Ma lãnh thổ đã bị bằng hữu các ngươi đánh xong rồi, các ngươi hiểu không?”

Diệp Lăng đứng dậy đi tới bên cạnh ba người, sắc mặt ba tên này cứng đờ, lập tức đen mặt.

“Mẹ nhà nó, chạy cấp tốc đến đây mà vẫn muộn, ngươi không biết đâu, ba người chúng ta khổ ơi là khổ!”

“Đúng vậy, Diệp Lăng, ngươi dạy lại vợ ngươi đi, trời ạ, chúng ta sắp bị hành hạ đến chết rồi.”

“Đúng đúng, vứt ba người chúng ta xuống Hỏa Vân lộ gì đó, may mà chúng ta mạng lớn, nếu không đã chết rồi ngươi biết không.”

Diệp Lăng sững sờ vội vã nhìn ba người, trong lòng kinh ngạc không gì sánh được, ai da, Hỏa Vân lộ cơ à, đây chính là một con đường khảo nghiệm vô cùng thảm liệt.

Hỏa Vân lộ không có điểm cuối, trước kia Diệp Lăng cũng không đi đến được điểm cuối, bởi vì luôn có kẻ mạnh hơn tồn tại.

Hơn nữa Hỏa Vân lộ là chí bảo của Tây Vương Mẫu, dùng để cho kẻ khác lịch lãm, đột phá trong sinh tử là dễ dàng nhất, hơn nữa không có... nỗi lo về sau.

Lúc này, Mạc Tinh, Diệp Phi và ba yêu thú đều đi tới đại điện.

“Tới đây! Cho ta nhìn cái nào, ba tên trộm vặt ở đâu bị người Lôi Thành bắt vậy.”

“Ha ha ha! Bị đánh tơi bời một trận cơ à, nghe nói ai đó hét to kêu cứu mạng, nếu không phải lôi tên Diệp Lăng ra, chắc mộ phần của ba người các ngươi đã xanh cỏ rồi?!”

Mạc Tinh cười to đi tới trước mặt ba người, nhìn ba tên kia nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt dữ tợn, y hài lòng gật đầu.

“Không tệ, cũng đã là Kim Tiên Trung Kỳ, không tệ lắm.”

“Đáng tiếc, ta và Diệp Phi đều là tu vi Đại La đỉnh phong rồi, xin lỗi nhé, vẫn bỏ xa các ngươi.”

Mạc Tinh châm chọc, ba người Diệp Vô Đạo nhìn nhau, rồi cười lạnh đi về phía Mạc Tinh.

“Tu vi không cao cũng không sao, ngươi đã từng nghe câu này chưa?”

Mạc Tinh sững sờ.

“Song quyền nan địch tứ thủ!”

“Nếu ngươi chưa từng nghe, vậy nghe đây, đừng kiêu quá, trang bức sẽ bị sét đánh đó!”

Ba người vọt tới tấn công, đè Mạc Tinh xuống mặt đất, hành hung một trận.

Mười phút sau, Mạc Tinh vuốt gò má tím bầm, oán hận nhìn ba kẻ dương dương đắc ý đối diện.

“Đám khốn kiếp các ngươi! Sao lại hạ lưu như thế? Chúng ta đều là tiên nhân, Tiên Nhân đó a, chính là nhân vật thần thoại trên TV. Vừa rồi kẻ nào giở chiêu hầu tử trộm đào với ta, lông của lão tử bị các ngươi vặt đi một đống rồi!”

Mạc Tinh cắn răng, Diệp Lăng cười ha ha, có mấy tên này ở đây, chẳng lo không có gì giải trí.

“Ai, đáng tiếc, tên khốn Thiên Hạo còn chưa chết kìa, tên này định ám Hạ Giới nghìn năm à?”

“Huynh đệ chúng ta sớm gặp nhau tốt biết bao nhiêu, thôi, đi uống rượu, hôm nay không say không về!”

Diệp Lăng chủ trì, thu xếp ổn thỏa cho mấy huynh đệ này.

Ban đêm, trong đại điện Lôi Cung, mấy người ăn uống vui vẻ.

“Hiện tại lão tử mới biết, cuộc sống trước đây chả là gì!”

“Tiên Giới này là bản phóng đại của xã hội hiện thực, còn khó sống hơn Trái Đất!”

“Không công bằng, lão tử cũng phải nhanh chóng tu luyện đột phá, ta không thể khinh thường mãi, cũng không thể ỷ vào danh hào Diệp Lăng mãi, lão tử sẽ tự mình đánh ra một mảnh thiên địa!”

Tất cả mọi người la hét, Diệp Lăng cũng say, uống rượu cùng các huynh đệ, nếu như dùng Tiên Khí hóa giải tửu lực, vậy thì uống làm gì.

“Ngươi biết không, hiện tại ta trải qua nhiều như vậy mới hiểu được một ca khúc!”

Diệp Vô Đạo loạng choạng đứng lên cao giọng ồn ào, mọi người đều sững sờ, rồi hỏi đó là bài hát gì.

Diệp Vô Đạo cười, đi tới giữa điện, ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái.

“Bồi hồi, trên đường.

Ngươi muốn đi đâu...

Giống như mê, bình tĩnh lại, đó cũng từng là hình dáng của ta.

Ta đã từng vượt qua sơn hà biển rộng, cũng từng xuyên qua biển người nghìn nghịt.

Ta đã từng có tất cả, đảo mắt lại hóa thành sương khói!

Ta đã từng thất vọng lạc mất phương hướng...”

Giọng Diệp Vô Đạo có chút tang thương, hát ra sự chua chát cay đắng.

Y là thiếu gia, xét trên cả Trái Đất thì cũng là vương giả quyền thế, vô số người phải ngước nhìn.

Nhưng đến Tiên Giới, y lại chỉ là một con kiến hôi, người người có thể chà đạp!

Nếu không có Diệp Lăng, chỉ sợ y đã chết hoặc là trở thành kẻ hầu, tình cảnh hoàn toàn khác lúc trước.

Những gì y có đã tan biến như sương khói, không bao giờ quay lại.

Y từng mê mang, thất vọng, cũng nghĩ việc mình làm có đúng hay không.

Y không cam lòng!

Không chỉ y, Ngạo Hồng Trần, Thần Phong cũng vậy.

“Ta không muốn làm con kiến hôi!”

“Ta muốn làm một người đường đường chính chính!”

“Ta muốn người khác phải ngẩng đầu nhìn ta, dù phải trả giá bằng cả mạng sống!”

“Ta muốn giữ tôn nghiêm của nam nhân! Tôn nghiêm!”

Mọi người hét lên như phát điên!

Bình Luận (0)
Comment