Thời điểm Hoàng Thương cầm ngọc bội của Tử Y trên tay, thần sắc y hoàn toàn thay đổi, trở nên kích động cuồng nhiệt, cũng có chút hoang mang, không biết phải làm sao, nói chung nỗi lòng Hoàng Thương lập tức rối loạn.
Hơn nữa y còn lộ vẻ bi thương, mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng Diệp Lăng lại nhìn thấy.
Hoàng Thương hít sâu, sau khi ổn định tâm thần, y nhìn về phía Diệp Lăng mỉm cười: “Không biết có tiện trò chuyện riêng một chút hay không?”
Gặp riêng?
Diệp Lăng gật đầu, bảo Tử Y ở đây chờ hắn, sau đó cùng Hoàng Thương đi ra khỏi đại điện, tới trong một biệt viện.
Biệt viện này chính là biệt viện ban nãy, một cây đào đã gần tàn hết, cánh hoa phấn hồng rơi đầy đất, trong gian tràn đầy thê lương.
“Nơi đây là tiểu viện của thê tử ta, mười mấy năm trước, nàng đột nhiên bị ám toán mà chết, sau khi nàng chết, ta không còn đi qua gian nhà đó nữa.”
“Ta sợ bi thương, thế nhưng ta lại không nhịn được mà đi tới nơi này, đứng dưới cây đào, nghĩ lại kí ức lúc trước giữa chúng ta.”
“Ta muốn vào phòng nhìn, thế nhưng trong một vài thời khắc, không đi vào vẫn tốt hơn, đứng dưới cây đào này đã đủ thỏa mãn, ta không dám hy vọng xa vời.”
Hoàng Thương thì thào, không biết là đang lầm bầm lầu bầu hay là đang nói chuyện với Diệp Lăng.
Diệp Lăng không nói gì, hắn cảm giác Hoàng Thương nhất định có việc muốn nói, hơn nữa chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tử Y!
“Ta và thê tử có một nữ nhi bảo bối, ta chỉ có một nữ nhi như vậy, khi thê tử bị người ám toán, nàng cũng bị người ta ôm đi, không rõ sống chết.”
“Mười mấy năm qua, ta vẫn không ngừng tìm kiếm nàng, nhưng dù thế nào vẫn không có bất kỳ tin tức gì.”
“Ta không biết nàng đã đi đâu, nơi này là Tiên Giới, Tiên Giới rộng lớn vô biên, vài chục năm qua, hài tử sinh ra ở Tiên Giới hầu như đều đã đột phá đến cảnh giới Địa Tiên.”
“Nhưng ta không biết hài tử của ta thế nào, còn sống hay không, nàng đang ở đâu!”
Diệp Lăng nghe vậy thì đã hiểu, dựa theo lời Hoàng Thương nói, có khả năng Tử Y chính là nữ nhi y, là nữ nhi đã mất tích vài chục năm của y!
Nhưng trùng hợp như vậy ư, Tử Y ở Hoàng Thiên thành đã mấy năm, lẽ nào Hoàng Thương thực sự không có huyết mạch cảm ứng?
“Ta không lừa ngươi, Tử Y là nữ nhi của ta, chắc chắn mười phần!”
“Dáng vẻ nàng giống mẫu thân nàng, giống nhau như đúc.”
“Mà quan trọng hơn chính là khối Tử Ngọc kia, đó là chí bảo ta lấy được từ một di tích, đeo trên người có thể giữ tâm thần bình tĩnh, không bị tâm ma ăn mòn.”
“Mà hai chữ Tử Y này cũng do mẫu thân nàng tự mình điêu khắc.”
Hoàng Thương xoay người lại, thần sắc có chút mờ mịt, y như một kẻ đang lạc mất phương hướng.
“Đó là được nữ nhi của ta, cảm giác của ta không sai!”
“Ngọc bội này ta cả đời khó quên, tuyệt đối sẽ không nhận sai, nhưng sự xuất hiện của ta không biết là tốt hay xấu đối với nàng, ta không biết.”
“Ta muốn ôm nàng, bồi thường lại những đau khổ nàng phải chịu mười mấy năm qua, nhưng ta lại không biết nàng đã trải qua những gì.”
“Nữ nhi ta vẫn luôn đau khổ truy tìm, bây giờ xuất hiện trước mặt ta, ta lại choáng váng, ha hả.”
Hoàng Thương nói xong, y nhìn Diệp Lăng, ánh mắt chân thành tha thiết, Diệp Lăng kinh ngạc, hắn không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy, trùng hợp như vậy.
Nhưng Diệp Lăng lắc đầu, nói cho Hoàng Thương những gì Tử Y đã nói với hắn, sau đó còn kể lại chuyện hắn cứu Tử Y từ tay Hoàng Thiên Thánh.
Nghe xong tất cả, thần sắc Hoàng Thương trở nên âm trầm, từng cỗ khí tức tịch diệt trong cơ thể không ngừng oanh động.
“Khốn kiếp!”
“Không ngờ tên khốn kiếp này lại phát rồ như vậy, ở trong thành khi nam bá nữ, làm hỏng danh tiếng Hoàng Thiên tông ta, ta sao có thể bỏ qua cho gã!”
Hoàng Thương cắn răng, mà ngay sau đó trong mắt y rưng rưng nước mắt, y không cách nào tưởng tượng nổi một tiểu cô nương không có bất kỳ căn cơ nào đã sống sót thế nào tại Tiên Giới.
Trong đêm khuya tuyết lớn đầy trời, Tử Y rúc thân thể trốn trong một góc run lẩy bẩy, khi đó nàng tuyệt vọng không?
Khi có vô số người phỉ nhổ nàng, nàng không nghĩ tới cái chết, chỉ muốn tiếp tục sống sót ư?
Có lẽ ở rất nhiều thời điểm, bản năng cầu sinh giúp nàng cượt qua cuộc sống mà người khác không cách nào tưởng tượng nổi.
Bần cùng, đói bụng, lạnh lẽo, đùa cợt, xem thường, thậm chí là ức hiếp, tất cả đều không phải điều mà một tiểu cô nương mười mấy tuổi có thể gánh nổi.
“Ta muốn nhận lại nàng!”
Hoàng Thương nói xong, xoay người rời đi, Diệp Lăng đi theo, hắn cười đắng chát, hắn cười vì phụ thân của Tử Y lại chính là Hoàng Thương đại danh đỉnh đỉnh!
Mà vẻ đắng chát là vì nữ nhi ruột thịt ở trong lãnh thổ của Hoàng Thương, chịu khổ chừng mười năm, quả thực là không dám tưởng tượng!
Trong đại điện, Vô Không Tiên Vương đang đùa với Tử Y, Tử Y từ từ thả lỏng cảnh giác, bị Vô Không Tiên Vương chọc cười, vô cùng khả ái.
Hoàng Thương trực tiếp đi vào trong đại điện, đi tới bên người Tử Y, ôm nàng vào lòng.
“Nữ nhi của ta!”
Hoàng Thương không nhịn được nữa, nước mắt rơi như mưa, Tử Y bị Hoàng Thương ôm trong ngực thì choáng váng.
Nữ nhi của y?
Tử Y lắc đầu, nàng tránh khỏi cái ôm của Hoàng Thương, chạy tới phía sau Diệp Lăng, nắm chặt góc áo hắn, thần sắc hoảng sợ.
“Tử Y, hắn là phụ thân của ngươi.”
Diệp Lăng vuốt ve đầu Tử Y chậm rãi cười nói, Tử Y ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng, hoàn toàn ngây dại.
Hoàng Thương đứng nhìn mong đợi: “Tử Y, ta là phụ thân của ngươi, nếu ngươi không tin, vậy lấy ra một giọt máu đi!”
Vừa nói chuyện, Hoàng Thương vừa trực tiếp bức ra một giọt máu tươi, nó lơ lửng trong không trung, lóe ra thần quang huy hoàng rực rỡ.
Lấy máu nhận thân!
Đây không phải là cái gọi là lấy máu nhận thân trên Trái Đất, lấy máu nhận thân của Tiên Giới rất chính xác, là dung hợp lực lương huyết mạch, nếu không phải người thân thì không thể nào dung hợp lại.
Tử Y nhìn Diệp Lăng, Diệp Lăng cười gật đầu, vô cùng cổ vũ nàng.
Tử Y nâng tay mình lên, cắn rách một chỗ, máu đỏ tươi lướt đến trong không trung.
Ngay sau đó hai giọt máu tươi dung hợp lại, sau đó lóe ra hào quang, tràn ngập thân tình, liên hệ huyết mạch vô cùng tinh thuần!
“Thuộc hạ tham kiến công chúa!”
Vô Không Tiên Vương quỳ một chân trên đất, cung kính không gì sánh được.