Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 951 - Chương 952: Hoàng Thiên Thánh Điên Cuồng

Chương 952: Hoàng Thiên Thánh điên cuồng

Công chúa, hai chữ đơn giản lại cực kì quyền thế.

Không phải như công chúa một quốc gia ở Trái Đất cổ đại, mà là công chúa của Hoàng Thiên cương vực.

Trong tam giới, tuy có rất nhiều lãnh thổ trung đẳng, nhưng dưới trướng cũng có đến hơn trăm cái lãnh thổ hạ đẳng.

Mỗi cương vực hạ đẳng đều có diện tích lớn hơn toàn bộ quốc gia Trái Đất gấp trăm lần, từ đó có thể tưởng tượng được phân lượng của hai chữ công chúa này.

Dùng cành vàng lá ngọc thì cũng không thể biểu hiện được hết sự tôn quý của nàng, chỉ có thể dùng từ cao cao tại thượng.

Tử Y hoàn toàn rối loạn, nhìn chằm chằm máu tươi tản ra khí tức nhu hòa giữa không trung, nàng lui về phía sau, lui đến bên người Diệp Lăng.

Phụ thân?

Từ này rất quen thuộc, nhưng đối với Tử Y mà nói, nó lại rất xa lạ, nàng chẳng bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại có một phụ thân cường thế như vậy.

Nàng không thể nào tiếp nhận được hiện thực này, bởi vì nó quá đột ngột, chênh lệch quá nhiều với thân phận nàng.

Nếu có một quốc vương đột nhiên nói với một tên ăn mày rằng y là phụ thân, chắc tên ăn mày này cũng sẽ hoảng sợ trước rồi mới có thể vui vẻ, rồi sau đó mới chậm rãi tiếp nhận.

Đây là nhân tính, là tâm tư rất bình thường, không có gì kì quái.

“Tử Y, hắn là phụ thân của ngươi, không sai đâu, về sau, ngươi không còn là đứa trẻ không có cha mẹ nữa.”

Diệp Lăng kéo tay Tử Y mỉm cười nói, Tử Y ngẩng đầu, nhìn ánh mắt khích lệ của Diệp Lăng, trong lòng nàng an ổn hơn rất nhiều.

Sau khi Diệp Lăng cứu nàng khỏi tay Hoàng Thiên Thánh, Tử Y hoàn toàn ỷ lại Diệp Lăng, chỉ có ở bên cạnh hắn, Tử Y mới cảm thấy an ổn.

Diệp Lăng cười cười, mang theo Tử Y đi tới bên cạnh Hoàng Thương đang vô cùng kích động, hắn ngồi xổm xuống nhìn Tử Y: “Đi đi, đến bên phụ thân ngươi đi, sau này sẽ không có ai bắt nạt được ngươi nữa!”

Bắt nạt!

Bị bắt nạt vài chục năm, Tử Y cảm thấy có chút xa lạ, Hoàng Thương đứng nhìn Tử Y, lão lệ tung hoành.

“Tử Y, cha thề, nhất định sẽ không để ngươi chịu bất kỳ ủy khuất gì nữa, ta thề!”

Hoàng Thương ôm Tử Y thật chặt vào lòng, Tử Y lạ lẫm giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm lưng Hoàng Thương, rồi lại đột nhiên giơ lên. Sau đó bàn tay nhỏ bé dần dần buông xuống, không nâng lên nữa, hai mắt Tử Y rưng rưng.

“Cha.”

Tử Y nhỏ giọng gọi, Hoàng Thương đứng dậy, tay run rẩy: “Tử Y, ngươi vừa gọi gì?”

“Cha!”

Tử Y nức nở, Hoàng Thương bế Tử Y lên, cười ha ha, nữ nhi của y trở lại rồi, minh châu của Hoàng Thương y đã trở về!

“Nữ nhi của ta! Ha ha! Nữ nhi của ta đã về rồi! Đã về rồi!”

Hoàng Thương ôm Tử Y xoay tròn, Diệp Lăng nở nụ cười, kết cục này mới là tốt nhất, không phải sao?

Vô Không Tiên Vương lau nước mắt, tới gần Diệp Lăng, bái một cái.

“Diệp Cung Chủ, cám ơn ngươi!”

Vô Không Tiên Vương theo Hoàng Thương cả đời, hai người tâm đầu ý hợp, mặc dù nhìn như chỉ là quan hệ quân thần, nhưng trên thực tế lại tình như thủ túc.

“Ta hi vọng các ngươi cẩn thận một chút, ta cảm thấy dù Hoàng Thiên Thánh biết Tử Y là ai thì vẫn sẽ không có ý tốt.”

Diệp Lăng vội vã nhắc nhở, Hoàng Thiên Thánh kia không phải kẻ hiền lành, mặc dù chỉ có tu vi Thiên Tiên, nhưng người nọ rất ác độc.

Không sợ bị người giết, chỉ sợ có kẻ nhớ thương, đặc biệt là loại tiểu nhân như Hoàng Thiên Thánh này.

“Diệp Cung Chủ yên tâm, công chúa có thể trở về đã là ông trời có mắt, ta thề, bất kể là ai, dù là Hoàng Thiên Thánh, chỉ cần có kẻ dám động đến một đầu ngón tay của công chúa, ta nhất định sẽ làm thịt gã!”

Mặc dù Hoàng Thiên Thánh là cháu trai của Hoàng Thương, Vô Không Tiên Vương cũng không quan tâm, ở trong mắt y, địa vị và tầm quan trọng giữa Hoàng Thiên Thánh và Tử Y cách biệt như trời với đất!

Hai cha con ôm nhau khóc ròng ròng, chừng mấy phút sau, hai người mới buông ra.

Hoàng Thương cầm tay Tử Y, đôi mắt hồng hồng: “Vô Không, tuyên bố khắp Hoàng Thiên lãnh thổ, nữ nhi của ta, minh châu của Hoàng Thiên lãnh thổ đã trở về!”

“Cung Chủ yên tâm!”

Vô Không Tiên Vương ôm quyền, một khi tin tức này truyền đi, thân phận Tử Y sẽ biến hóa long trời lở đất.

Nàng sẽ trở thành nữ tử cao quý nhất Hoàng Thiên lãnh thổ, mặc dù chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng nàng đã đứng trên tất cả mọi người.

“Diệp huynh đệ, ta sẽ nhớ kỹ ân tình của ngươi, sau này chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của Hoàng Thương ta!”

“Sau này chúng ta đều là người một nhà, chỉ sợ nếu ta không quan tâm, khuê nữ nhà ta lại giận dỗi ta mất!”

Hoàng Thương hiểu rằng, hiện nay ở trong lòng Tử Y, phụ thân như y còn không bằng Diệp Lăng.

Dù sao ân nhân cứu mạng trong lúc tuyệt vọng chắc chắn sẽ chiếm một phần quan trọng không thể đo lường được trong lòng một tiểu cô nương lẻ loi hiu quạnh.

Diệp Lăng lắc đầu: “Hoàng cung chủ nói đùa, chỉ cần Tử Y sống tốt là được.”

Ban đêm, trong Hoàng Thiên thành đèn đuốc huy hoàng, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa.

Mọi người đã biết tin, minh châu của Hoàng Thiên lãnh thổ, nữ nhi của Hoàng Thương đã trở về, đồng nghĩa Hoàng Thiên lãnh thổ có thêm một vị nữ thiếu chủ!

Tin tức này chắc chắn sẽ gây chấn động, dưới sự yêu cầu của Hoàng Thương, toàn thành sẽ cùng chung vui, thậm chí là toàn bộ lãnh thổ cũng không quá đáng chút nào.

Ở trong một tửu quán trong Hoàng Thiên thành, Hoàng Thiên Thánh đang nốc rượu, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt lóe hung quang.

Bên cạnh gã là ba gã chó săn, bọn hắn lo lắng nhìn Hoàng Thiên Thánh.

Đột nhiên, Hoàng Thiên Thánh ném chén rượu trong tay xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.

“Khốn kiếp!”

“Tiểu nha đầu kia lại thành nữ thiếu chủ!”

“Một kẻ bị ta đánh mà không dám phản kháng lại đột nhiên phất lên!”

“Nếu không có nàng, sau này Hoàng Thiên lãnh thổ chính là của ta, là của Hoàng Thiên Thánh ta, hiện tại xong rồi! Xong hết rồi!”

Hoàng Thiên Thánh điên cuồng rống giận, Hoàng Thương không có nhi tử, không có nữ nhi, chỉ có một người cháu trai là gã, sau này Hoàng Thiên lãnh thổ nhất định sẽ là của Hoàng Thiên Thánh gã.

Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một kẻ làm gã mất đi tất cả, những gì gã đang có hiện tại không thể khiến gã thỏa mãn.

“Thiếu gia, đó là chuyện ván đã đóng thuyền.”

Một gã chó săn an ủi, Hoàng Thiên Thánh lại cười lạnh, xoay người nhìn gã.

“Ngươi biết không, một kẻ chết rồi thì sẽ không còn gì cả.”

“Giết một người mà thôi, quá dễ với ta!”

Hoàng Thiên Thánh như điên rồi, gã cười điên cuồng, tiếng cười âm lãnh, đám chó săn kinh hãi, trong đôi mắt bọn hắn đều lộ vẻ kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment