Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 960 - Chương 961: Ngày Tận Thế

Chương 961: Ngày tận thế

Trong một đêm, Hoàng Thiên lãnh thổ hoàn toàn thay đổi.

Gia chủ Lý gia Lý Thương Hải bị Hoàng Thương chết chết, Lý gia cũng thành gia tộc sắp bị tiêu diệt.

Vô số bá chủ cường đại nhìn chằm chằm khối thịt béo này, Lý Thương Hải sao có thể ngờ được rằng thế lực mình từng dựa vào lại biến thành kẻ đào phần mộ cho mình.

Sau khi Hoàng Thương giết chết Lý Thương Hải, y âm trầm nhìn đám tộc trưởng thông đồng làm bậy với gã, đám khốn kiếp này cũng nên bị đập chết thôi.

Diệp Lăng không ở lại, dù sao đây là sự vụ của Hoàng Thiên cương vực, hắn ở lại không quá thích hợp.

Đi dạo trong Hoàng Thiên phủ, Diệp Lăng suy tư, mỗi lãnh thổ đều có loạn trong giặc ngoài, kể cả Cửu Kiếp lãnh thổ trước kia.

Diệp Lăng cửu tử nhất sinh bò đến trình độ này thực sự rất không dễ dàng.

Kẻ nắm quyền không thể nhẹ dạ, nếu không đó chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình, phải hạ thủ với người khác, diệt cỏ tận gốc.

Lúc này, trong biệt viện của Tử Y cũng đang có một nguy cơ.

Trong nhà, Tử Y sợ hãi nhìn Hoàng Thiên Thánh dữ tợn trước mắt, y phục nàng đã gần bị xé nát, vóc người chưa phát dục bại lộ.

“Thiên Thánh ca! Buông tha ta đi, ta là muội muội ngươi mà!”

Tử Y rưng rưng, vô cùng hoảng sợ, vừa rồi Hoàng Thiên Thánh mang nàng trở về, phái hộ vệ xung quanh đi hết, sau đó bắt đầu làm ra hành vi cầm thú.

Nàng cố gắng chống lại, nhưng tu vi của nàng chỉ là cảnh giới Thần Anh, mà Hoàng Thiên Thánh đã là Thiên Tiên .

Trong mắt Hoàng Thiên Thánh không có một tia cảm tình, chỉ còn thú sắc, con mắt đỏ bừng, cười lạnh nhìn Tử Y.

“Muội muội?”

“Ta không có muội muội, một tiện tỳ như ngươi sao có thể làm muội muội của ta!”

“Sớm muộn gì Hoàng Thiên lãnh thổ này cũng là của ta, sự xuất hiện của ngươi khiến hy vọng của ta hoàn toàn tan vỡ, ngươi cảm thấy ta sẽ tha cho ngươi sao?”

“Ta cho ngươi biết! Hôm nay nếu như ngươi hầu hạ ta thật tốt, ta sẽ tha cho cái mạng hèn của ngươi, nhưng ngươi đừng mơ giấc mộng công chúa nữa, ở trong phủ ta, làm nô lệ của ta còn tạm được.”

“Ta cho ngươi biết, lão cha nhà ngươi cũng không sống nổi qua hôm nay đâu, gia chủ Lý gia đã tìm ta, hai chúng ta chuẩn bị liên thủ chiếm lấy Hoàng Thiên Phủ, gã để ta làm chủ nhân một thành trì!”

Đôi mắt Hoàng Thiên Thánh tràn đầy dữ tợn, Tử Y trừng lớn con mắt, không nghĩ Hoàng Thiên Thánh lại làm ra chuyện như vậy.

“Ngươi! Tại sao ngươi có thể làm như thế, hắn là thân thúc thúc của ngươi, những gì ngươi có đều là hắn cho ngươi, vì sao ngươi lại làm như vậy?!”

Hoàng Thiên Thánh nghe vậy lập tức nở nụ cười.

“Ha ha! Nực cười! Ngươi quá trẻ tuổi!”

“Cho ta ư? Nhưng ta không thỏa mãn, lí do này có thể giải thích tất cả vấn đề!”

“Ta muốn vị trí Hoàng Thiên Thành Chủ, hắn chỉ là nửa bước Tiên Tôn, nên ra ngoài tu luyện, rồi giao vị trí Thành Chủ cho ta, hắn ở lại chỗ này làm gì?”

“Hừ, yên tâm đi, sau lưng Lý gia là Vạn Tượng Cung, Hoàng Thương không sống được đâu!”

Hoàng Thiên Thánh cười to, dữ tợn như ác quỷ, chậm rãi tiến lại gần Tử Y.

Tử Y hoảng sợ che thân thể, nước mắt rớt xuống lã chã, nàng không ngờ đường ca ban nãy còn lộ vẻ hòa thuận với nàng bây giờ lại biến thành cầm thú.

Nói cho cùng, tuy Tử Y trải qua nhiều chuyện, nhưng nàng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, không cảm nhận được hết lòng người thiện ác.

“Buông ta ra! Tha cho ta đi!”

Tử Y kêu khóc thê thảm, nhưng Hoàng Thiên Thánh lại cười to, Tử Y càng kêu, gã lại càng cảm thấy kích thích.

“Tử Y, ngươi đừng phản kháng, hầu hạ tốt, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”

Hoàng Thiên Thánh liếm đầu lưỡi, nhào về phía Tử Y, Tử Y vội vàng cầm một cái ghế đập mạnh lên người Hoàng Thiên Thánh.

Cái ghế vỡ nát, Hoàng Thiên Thánh lại bình yên vô sự, Thiên Tiên không có khả năng bị một Thần Anh đánh thương.

“Chà chà, tính tình cương liệt đấy, lão tử thích, ha ha!”

Hoàng Thiên Thánh cười to, tay đưa về phía Tử Y.

Tử Y tuyệt vọng, nàng không phản kháng được Hoàng Thiên Thánh.

Tử Y nhắm mắt, chuẩn bị tự bạo, đột nhiên Hoàng Thiên Thánh kêu thảm thiết, nàng ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Hoàng Thiên Thánh nắm chặt cẳng tay cụt không ngừng lui lại.

“Ai? Là ai?”

Sắc mặt Hoàng Thiên Thánh trắng bệch, hoảng sợ tới cực điểm.

“Tốt nhất ngươi đừng làm ra những gì mình nghĩ.”

Thanh âm Diệp Lăng chậm rãi vang lên, hắn xuất hiện trước mặt Tử Y, tay vẩy một cái, áo bào của hắn choàng lên người nàng.

“Không! Sao ngươi có thể ở đây? Lý Thương Hải đã đáp ứng ta sẽ giết chết ngươi, ngươi không thể nào trốn được.”

Hoàng Thiên Thánh thấy Diệp Lăng thì lập tức kinh hô, trong lòng cảm thấy không ổn.

Diệp Lăng nhìn bộ dạng Hoàng Thiên Thánh, hắn cười nhạt, trong lòng nổi sát tâm, cái tên súc sinh lang tâm cẩu phế này, không giết thì còn để đó tế sống à?!

“Lý Thương Hải ư? Ngươi có thể tự mình đi hỏi gã!”

Diệp Lăng mỉm cười âm trầm, Hoàng Thiên Thánh sửng sốt: “Gã ở đâu?”

Diệp Lăng không trả lời ngay, hắn vỗ lưng Tử Y, trấn an nha đầu đang hoảng sợ này.

Sau đó, Diệp Lăng ngẩng đầu, mỉm cười: “Gã ư? Gã đang ở địa ngục rồi.”

Hoàng Thiên Thánh lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.

“Không! Không thể! Sao gã lại chết, sau lưng gã là Vạn Tượng Cung, ngươi đang lừa ta, ha ha! Ta hiểu, ngươi nhất định là đang lừa ta!”

Hoàng Thiên Thánh cười như phát điên, gã không thể chấp nhận sự thật là mình đã thất bại!

Diệp Lăng lắc đầu, điểm một cái, một lực lượng phi thẳng đến đầu gối Hoàng Thiên Thánh.

Hoàng Thiên Thánh quỳ rạp xuống đất, gào thét đau đớn, hai chân gã đã hoàn toàn phế đi, máu tươi trào ra từ đầu gối.

“Khốn kiếp! Ngươi dám động đến ta! Ta là cháu trai của Hoàng Thương – chủ nhân Hoàng Thiên lãnh thổ! Ta muốn giết ngươi!”

Diệp Lăng cười nhạt, bất chợt hắn sững sờ, rồi lập tức lắc đầu.

“Vậy mạng của ngươi để y tới thu đi!”

Hắn vừa dứt lời, Hoàng Thương xuất hiện, khuôn mặt âm u, con mắt bốc lên lửa giận cuồn cuộn!

Bình Luận (0)
Comment