Hoàng Thương vào trong phòng, gần như sắp cắn nát răng, trong mắt phun trào hung quang.
Khi y đang giết gà dọa khỉ, đám dòng chính của Lý Thương Hải trực tiếp bàn giao ra âm mưu của bọn họ, vừa nghe liên lụy đến nữ nhi của mình, Hoàng Thương suýt nữa mất khống chế.
“Khốn kiếp! Tên đáng chết, bạch nhãn lang khốn kiếp, dám ăn cây táo rào cây sung, còn dám động đến muội muội ngươi!”
“Súc sinh ! Hôm nay ta không giết ngươi thì nó mà dập tắt lửa giận, Hoàng gia ta không có loại người súc sinh như ngươi!”
Hoàng Thương rống giận, bước từng bước về phía Hoàng Thiên Thánh, mấy người Vô Không Tiên Vương cũng đã tới, nhưng không vào phòng, dù sao đây là việc nhà Hoàng Thương.
Hoàng Thiên Thánh nhìn Hoàng Thương đáng sợ như vậy, gã luống cuống, phi thẳng đến dập đầu với Hoàng Thương.
“Thúc thúc! Tha cho ta một lần đi! Tha cho ta đi, ta không dám nữa, ta chỉ nhất thời hồ đồ thôi!”
“Không phải lỗi của ta, là Lý Thương Hải, gã tìm đến ta, huống hồ ta là cháu trai ngươi! Trước khi cha ta chết đã nhờ ngươi chiếu cố ta.”
Hoàng Thương sững sờ, vô cùng thống khổ, nước mắt rơi xuống, hít sâu một hơi, y nhìn Hoàng Thiên Thánh.
“Súc sinh! Ngươi và Lý Thương Hải nội ứng ngoại hợp, đợi sau khi ta chết sẽ cướp đi vị trí Hoàng Thiên Thành Chủ! Ngươi mà có tư cách ư, Lý Thương Hải là một con chó ăn tươi nuốt sống! Ngươi có nghĩ rằng nếu ta chết thì ngươi cũng không thể sống được hay không?”
Hoàng Thương rống giận, tên ngu ngốc này, Lý Thương Hải thật sự muốn giết y, nếu không phải có Diệp Lăng, nếu Hoàng Thương chết thật, vậy Hoàng Thiên Thánh còn sống được sao?
Mơ mộng viển vông, Lý Thương Hải chắc chắn sẽ tra tấn gã đến chết, còn ở đó mà ba hoa chích choè nghĩ mộng đẹp.
“Đừng nhắc đến phụ thân ngươi với ta, ta đã nhiều lần bỏ qua cho ngươi, mà nay ngươi làm ra chuyện như thế, nếu ta còn tha thứ, thì ta còn xứng đáng làm một người cha không?!”
“Thiên Thánh! Ta sẽ giết ngươi, sau khi ta chết ta sẽ bồi tội với đại ca ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết, loại người bại hoại như ngươi, Hoàng gia ta không cần!”
Ầm!
Hoàng Thương xuất thủ, phẫn nộ đánh ra một chưởng, chưởng phong cuồn cuộn bao phủ Hoàng Thiên Thánh.
Hoàng Thiên Thánh trừng mắt, gã bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị chưởng phong xoắn thành mảnh vụn!
Tên khốn kiếp mộng tưởng hão huyền, bây giờ đã chết trong tay thân thúc thúc của gã, nhưng không có ai cảm thấy Hoàng Thương tâm ngoan thủ lạt.
Y không chỉ là Thành Chủ của Hoàng Thiên cương vực, y còn là phụ thân của Tử Y, dù xét từ góc độ nào thì Hoàng Thiên Thánh cũng đều phải chết.
Huống hồ, dù Hoàng Thương không giết gã, Diệp Lăng cũng sẽ không bỏ qua, người này đã không còn bất kì đường sống nào nữa.
“Tử Y!”
Hoàng Thương đi thẳng tới bên người Tử Y, ôm chặt nàng vào lòng, nước mắt rớt xuống.
“Đều là lỗi của cha, cha không bảo vệ được ngươi!”
Nữ nhi mất tích vài chục năm, vừa về nhà đã xảy ra chuyện như thế, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ Hoàng Thương sẽ nghĩ đến cái chết.
Tử Y ôm Hoàng Thương thật chặt, khóc rống lên, nàng không dám tưởng tượng nếu Diệp Lăng không tới thì nàng sẽ ra sao.
Diệp Lăng nhìn cảnh tượng này, hắn nhún vai, sau đó mỉm cười đi ra ngoài, chắc sau khi trải qua chuyện này, cảm tình giữa 2 cha con sẽ càng thêm bền chặt.
Vô Không Tiên Vương cảm kích nhìn Diệp Lăng, y ôm quyền: “Diệp Lăng, cám ơn ngươi!”
“Cảm tạ cái gì, là việc ta nên làm thôi, nhưng đại tiểu thư nhà ngươi cần phải được chăm sóc thật tốt.”
Diệp Lăng mỉm cười, Vô Không Tiên Vương vội vàng gật đầu, trải qua chuyện này, có lẽ Tử Y sẽ càng được Hoàng Thương sủng ái.
Đêm hôm ấy Diệp Lăng rời đi, hắn không cáo biệt Tử Y, nếu tiểu nha đầu biết hắn rời đi thì có lẽ sẽ không chịu nổi, chi bằng không gặp.
Hoàng Thương nói lời cảm tạ với Diệp Lăng, nếu như không có hắn, chắc toàn bộ Hoàng Thiên lãnh thổ sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Lăng rời khỏi Hoàng Thiên thành, nhưng hắn không rời khỏi Hoàng Thiên lãnh thổ.
Hoàng Thiên lãnh thổ cách Lôi Vực quá xa, huống hồ hắn còn có một dự định, mặc dù Vạn Tượng Cung không cho phép bất luận kẻ nào tới gần Tuyệt Mệnh cốc, nhưng tuyệt đối sẽ không bao gồm cả hắn!
Tuyệt Mệnh cốc là một sơn cốc cách Bạch Vân Thành ngàn dặm, Diệp Lăng tới Bạch Vân Thành, tìm một khách sạn để nghỉ trước, sau đó truyền âm cho ba yêu thú.
Hắn không muốn bại lộ thân phận, vậy thì chỉ có làm phiền ba vị này, dù sao thế lực sau lưng ba vị này cũng không dễ chọc.
Quả nhiên, sau khi ba yêu thú nghe tin, cả đám đều kích động.
Không chừng di tích Yêu Tộc Thượng Cổ chính là một đại kỳ ngộ đối với ba tên này, làm sao bọn họ có thể trốn tránh chứ.
Còn uy hiếp của Vạn Tượng Cung, cút mẹ nó đi, đi mà uy hiếp người khác, dám uy hiếp lão tử, lão tử dẫn người đến tát chết ngươi rồi cướp tài sản!
Ngày hôm sau, Diệp Lăng không ra ngoài. Sáng sớm ngày kế tiếp, Diệp Lăng dậy thật sớm, nhìn mặt trời dâng lên từ chân trời, hắn mỉm cười.
Hắn phóng lên, lao ra khỏi Bạch Vân Thành.
Ngàn dặm ngoài Bạch Vân Thành hiếm thấy dấu chân người, huống chi Hoàng Thương đã hạ lệnh, trong vòng trăm dặm quanh đây không cho phép xuất hiện bất kỳ người nào, nếu không sống chết tự chịu.
Đám tiên nhân tiếc mạng nào còn dám qua đây, bọn họ nghe nói nơi này rất kì quái.
Diệp Lăng đứng ở trước lối vào sơn cốc, bên trong tràn đầy sương trắng, làm hắn không thấy rõ bộ dáng bên trong.
Hơn nữa trong này có mùi máu tanh rất nồng nặc, Diệp Lăng đứng ở cửa vào nhỏ hẹp, trong lòng kích động cuồng nhiệt.
Nơi này rất huyền diệu, hắn cảm nhận được một lực lượng mịt mờ truyền đến.
Đúng lúc đó, từng thân ảnh đột nhiên lướt đến, Yêu Khí xông thiên, khói đen cuồn cuộn, sát khí dâng trào.
Diệp Lăng xoay người, từng bóng người giáng xuống, là nhân mã Vạn Tượng Cung.
Trong mấy người đó có cả Thập Tam thiếu chủ - Tử Thiên, bên cạnh gã còn có hai thanh niên khác, cả hai đều cười lạnh, bọn họ đã đến cảnh giới Tiên Vương.
Sau ba người bọn họ là các Tiên Vương Đại La, toàn bộ đứng trong không trung, tràn ngập thiên địa, Yêu Khí cuồn cuộn!
“Khốn kiếp! Vẫn có kẻ không có mắt tới đây, đúng là muốn chết!”
“Người đâu, làm thịt hắn cho ta!”
Một thanh niên đứng cạnh Tử Thiên lạnh giọng quát, Tử Thiên sững sờ, vội vã xua tay: “Tứ ca xin chờ đã.”
“Sao ngươi lại tới đây, không phải ta đã nói Tuyệt Mệnh cốc này là của Vạn Tượng Cung ta sao, bất kỳ người nào dám đến đều bị giết không tha!”
Diệp Lăng gật đầu, khẽ cười: “Người khác không có tư cách đến đây. Còn ta? Ta nghĩ là có.
Dứt lời, trong không trung, một cự chưởng xé rách thiên địa, từng bóng người chậm rãi hàng lâm!