Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 963 - Chương 964: Thất Tinh Cung

Chương 964: Thất Tinh Cung

Trong tam giới, cường giả như mây, các nhân vật tung hoành thiên địa nhiều như măng mọc sau mưa.

Nhưng cường đại nhất là mấy đại thế lực cùng với thánh địa.

Đầu tiên là Thiên Đình, bá chủ quét ngang tam giới, Ngọc Hoàng Đại Đế thống lĩnh chúng tiên, được Thiên Đạo sắc phong, nhưng trăm triệu năm qua Ngọc Hoàng Đại Đế không rõ tung tích, cho nên hiện nay Thiên Đình đã bắt đầu suy thoái.

Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không kẻ nào dám quên sự tồn tại của Thiên Đình.

Thứ nhì là mấy đại Thánh địa, do các cường giả bá chủ tọa trấn, sau đó còn có Phật Giáo phương Tây, Tứ Thánh Yêu Giới, Cửu Kiếp lãnh thổ cũng nằm trong số này.

Trong đó, thế lực có vai trò thấp nhất, cũng không thể... trêu chọc nhất, chính là Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang Quan!

Dù là Tam Thanh Tứ Đế thì cũng không dám mạo hiểm khiêu khích Ngũ Trang Quan, thập phương Đế Quân đi ngang qua cũng phải hành lễ, tất cả là bởi vì nơi này có một kẻ đáng sợ.

Địa Tiên Chi Tổ Trấn Nguyên Tử!

Thực lực của hắn không kém Tam Thanh chút nào, có thể nói là một trong những bá chủ chân chính của tam giới.

Đạo đồng của hắn ta là Thanh Phong có tu vi cấp bậc Tiên Đế, mặc dù không quá mạnh, nhưng thân phận chẳng khác nào thư ký của Trấn Nguyên Tử, có ai dám không nể mặt mũi chứ?

“Vạn Tượng lão tổ, tiếp pháp chỉ!”

Thanh Phong mang theo hồng y nữ tử đi tới, bình tình nhìn mọi người, y điểm một cái, một luồng hào quang màu trắng vọt tới bên người Vạn Tượng lão tổ.

“Quan Chủ có pháp chỉ, Hồng Xu có duyên phận với di tích Yêu Giới, ban thưởng tiến vào!”

Dứt lời, Thanh Phong hành lễ với mọi người, sau đó để lại người tên Hồng Xu kia, còn y thì xoay người rời đi.

Vạn Tượng lão tổ như sắp khóc đến nơi, mẹ nó, rốt cuộc là muốn làm cái gì, đến ăn cướp có tổ chức à, xui xẻo chết mất!

Hết nhà này đến nhà khác, rốt cuộc đã xong chưa, nghĩ mình yếu nhất thì kẻ nào cũng có thể ức hiếp đúng không, nghĩ rằng mình không dám phản kháng đúng không?!

Đặc biệt là Thanh Phong đạo đồng, ném pháp chỉ liền đi, lễ phép đâu, nếu không phải vì ngươi là đạo đồng của Trấn Nguyên Tử, lão tổ ta đã làm thịt tên hư đốn nhà ngươi rồi, đồ thất học!

Vạn Tượng lão tổ rít gào trong lòng, mà gã cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, gã nhìn mấy đại thế lực trước mắt.

Nhị Lang chân quân, Cửu Kiếp lãnh thổ, Hỗn Độn Thánh Thú, Kim Mao Lang, có kẻ nào là gã trêu chọc được chứ?

“Không còn ai đến nữa chứ?”

Diệp Lăng đột nhiên nói, ngay sau đó, một thân ảnh lao đến, hào quang chiếu rọi thiên địa, thất thải thần quang rọi tán loạn, tường vân tràn ngập.

“Uầy, náo nhiệt thế này sao lại thiếu Hoa Quả Sơn ta được, ha ha!”

Một con khỉ cầm trường côn nhảy nhót bay đến, chỉ có một mình, tu vi là Tiên Vương sơ kỳ, nhưng khí thế không kém chút nào.

Hoa Quả Sơn!

Cái con khỉ đi thỉnh kinh, sau khi chứng đạo Phật vị thì đại náo Phật Giáo, bây giờ đang tiêu dao khắp nơi, mấy chiến tích này đã đủ để thấy nó khủng bố thế nào.

“Tiểu nhân tham kiến Nhị Lang chân quân, Đại Thánh nhờ ta vấn an ngài.”

Con khỉ vội vã đi tới hành lễ trước mặt Nhị Lang chân quân, Nhị Lang chân quân gật đầu, sau đó nó nhìn về phía Vạn Tượng lão tổ.

Hoa Quả Sơn xen vào, giờ náo nhiệt thật rồi, bây giờ Vạn Tượng lão tổ thực sự rất muốn đâm đầu chết quách cho xong, đám người kia bắt nạt người ta quá!

“Chư vị! Đầu tiên phải nói rõ trước, tử thương trong đó không liên quan gì đến Vạn Tượng Cung chúng ta!”

“Đao kiếm không có mắt, nếu chết trong tay Vạn Tượng Cung, các ngươi đừng đến tìm Vạn Tượng Cung tính sổ!”

Vạn Tượng lão tổ kiên trì nói, mấy tên này bối cảnh thâm hậu, nếu chết thật thì gã không gánh nổi trách nhiệm.

“Yên tâm đi, sinh tử có số, phú quý tại thiên.”

“Đúng vậy, ngươi thấy Kim Tổ có học chưa kìa, mới đến Tây Thiên ở cùng con lừa già ngốc kia bao lâu mà xuất khẩu thành thơ rồi!”

“Chết, là vì bọn họ yếu!”

Mấy người Nhị Lang chân quân lần lượt phát biểu ý kiến, Vạn Tượng lão tổ thở phào nhẹ nhõm, nhiều thế lực như vậy, nếu đánh tới thật thì chắc còn thảm hơn lúc bị Diệp Lăng đuổi giết.

“Nếu vậy xin mời chư vị đi vào di tích Yêu Giới Thượng Cổ!”

Vạn Tượng lão tổ cắn răng, sau đó phất tay, từng đạo Yêu Khí lao vào Tuyệt Mệnh cốc.

Trong nháy mắt, sương khói trong Tuyệt Mệnh cốc biến mất, trong đó hoang vu trống trải, khung xương trắng đầy đất.

Mùi máu tanh từ từ tiêu tán, những người ở đây không hề khiếp sợ, có cái gì mà bọn họ chưa từng trải qua, cảnh này chẳng đáng là gì!

Một bia đá lớn rơi xuống, sừng sững trong Tuyệt Mệnh cốc, trên bia đá bóng loáng không có thứ gì.

Chỉ có những đường ám vân huyền diệu, lộ ra sự bất phàm và thần bí, khiến đám người Nhị Lang chân quân có chút kinh ngạc.

“Mở!”

Đột nhiên, một âm thanh xa xôi như từ thời kỳ Thái Cổ vang lên, trong Tuyệt Mệnh cốc xuất hiện một màn chắn sương mù.

“Đi vào!”

Vạn Tượng lão tổ hô lên, đại quân Vạn Tượng Cung đều lao vào bên trong.

Mấy người Diệp Lăng cũng trực tiếp xông vào, trong nháy mắt, ở đây chỉ còn lại đám người Nhị Lang chân quân.

“Chư vị, sau này còn gặp lại.”

Nhị Lang chân quân lạnh lùng bỏ lại câu, sau đó xoay người rời đi, biến mất giữa thiên địa.

Những người còn lại cũng rời khỏi, chỉ để lại Tuyệt Mệnh cốc trống rỗng.

Sau khi cường giả rời khỏi, Tuyệt Mệnh cốc biến mất quỷ dị như bị xóa đi.

Lúc này, ở một nơi phong thủy tú lệ, một lão giả mặc đạo bào đột nhiên cả kinh, lão đứng dậy, bấm tay tính.

“Thất Tinh Cung!”

“Đã vài kỷ nguyên trôi qua, sao nó lại xuất hiện!”

“Loạn thế hàng lâm! Loạn thế hàng lâm rồi!”

Lão giả lắc đầu, thân ảnh chậm rãi biến mất, lúc này, Diệp Lăng như chìm trong bão táp thời không, thân thể không ngừng chịu công kích đáng sợ.

Lực lượng rất mạnh khiến hắn khó chịu, gần như sắp xé rách thân thể hắn.

“Chuyện gì vậy?!”

Diệp Lăng vô cùng khiếp sợ, nhưng lại bất lực, lực lượng này quá mạnh mẽ, cường đại đến mức hắn không thể phản kháng.

Nhưng ngay sau đó, hắn bị ném ra ngoài, dứt khoát như là ném rác rưởi.

Diệp Lăng nện xuống đất, ý thức hỗn loạn, trực tiếp ngất đi.

Không có bất kỳ người nào biết chuyện gì vừa xảy ra, không biết trải qua bao lâu, Diệp Lăng chậm rãi mở mắt, đầu còn hơi đau.

Hắn xoa đầu đứng lên, nhìn một mảnh thiên địa hoàn toàn xa lạ, sa mạc cát vàng, không có bất kỳ sinh vật nào.

Từng luồng Yêu Khí tử khí phiêu đãng trong trời đất, Diệp Lăng cảm thấy kinh hãi.

“Rốt cuộc đây là nơi nào?”

Diệp Lăng lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment