Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 965 - Chương 966: Thiên Địa Linh Tuyền

Chương 966: Thiên Địa Linh Tuyền

Kẻ nhàn nhã kia sợ hãi, y cảm giác được thân thể mình không tự chủ bay lên! Lao nhanh về một hướng khác, dọa cho y hồn phi phách tán.

Trong nháy mắt, y đến một nơi hoang vắng, thân thể y chậm rãi rơi xuống.

Nhưng y vẫn sợ hãi, chẳng lẽ là đại ma đầu nào hoặc là Yêu Tộc nào thị sát thành tính muốn làm thịt y!

“Nói cho ta biết tình huống của tòa thành kia, tại sao các ngươi chung sống hòa bình như vậy.”

Diệp Lăng chậm rãi đi ra, hắn ôm Diệt Tiên Kiếm, trong đôi mắt tràn ngập sát cơ, nếu người này dám nói dối, vậy y khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Kẻ bị Diệp Lăng tóm được nghe vậy thì lập tức yên tâm.

“Tòa thành này đột nhiên xuất hiện nửa ngày trước, hơn nữa thành trì rất lớn, rất nhiều người lao vào trong thành.”

“Lúc đầu cũng chiến đấu không ngừng, máu chảy thành sông, nhưng đột nhiên có người phát hiện một cái bí bảo.”

“Bí bảo tên là Càn Khôn Hoàn, có thể dung nạp người sống, nói cách khác, đây có thể chính là bảo bối duy nhất có thể bảo toàn mạng sống trong khảo hạch.”

“Loại thực lực không ra sao như ta gần như không có bất kì đường sống nào, vậy chỉ cần thần phục vị cường giả đoạt được Càn Khôn Hoàn kia thôi.”

“Hơn nữa chỉ cần nộp lên phân nửa bảo vật chúng ta lấy được ở đây thì có thể được hắn che chở.”

Nghe vậy, Diệp Lăng cau mày, đây chẳng phải là một đám súc sinh bị cầm tù sao, trong lòng hắn có chút khó chịu.

“Vậy các ngươi phân biệt kẻ thần phục vị cường giả kia như thế nào?”

Diệp Lăng lại đưa ra một vấn đề, tên Đại La trung kỳ kia vội vã đáp “Ngươi không biết ư, thực sự là rất thần kỳ.”

“Ở cổng thành có một cái Cổ Kính, chỉ cần là kẻ thần phục vị cường giả kia, khi đến cổng thành, Cổ Kính sẽ tỏa ra ánh sáng dìu dịu, rất dễ phân biệt.”

“Hơn nữa Cổ Kính này cùng xuất hiện với Càn Khôn Hoàn, ngươi nói xem có thần kỳ hay không, tiền bối, có phải ngươi cũng chuẩn bị đến thần phục vị cường giả kia không?”

Diệp Lăng nghe vậy thì cười khinh miệt, thần phục, đùa gì thế.

“Tu vi của hắn thế nào?”

Diệp Lăng lại hỏi, tên kia gật đầu: “Ta biết, vị cường giả kia tên là Cuồng Sư Tiên Vương, tu vi Tiên Vương trung kỳ.”

Tiên Vương trung kỳ!

Diệp Lăng gật đầu, nếu vậy, hắn cần phải gặp vị Cuồng Sư Tiên Vương này.

Chỉ là hiện nay tu vi của hắn còn kém Tiên Vương trung kỳ khá xa, nếu muốn chắc thắng thì phải đột phá đến cảnh giới Tiên Vương.

“Nếu vậy thì phải tìm kỳ ngộ thôi.”

Diệp Lăng biến mất, kẻ bị hắn bắt tới sững sờ, xoa đầu rời khỏi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, sắc mặt âm trầm Diệp Lăng trở về nơi này, vừa rồi hắn muốn lẻn vào trong thành, nhưng phát hiện hắn không có biện pháp đi vào.

Bởi vì một đạo bình chướng vô hình bao phủ tất cả phương vị, nói cách khác, muốn vào thành thì chỉ có thể đi vào từ cửa chính.

Khi Diệp Lăng đang khổ não, hắn bất chợt phát hiện một đám cường giả dũng mãnh xông ra từ trong thành, cả đám đều có tu vi Tiên Vương!

“Chẳng lẽ tìm được bảo bối gì ư?”

Diệp Lăng vui vẻ, vận Tiên Khí xông qua, đi theo từ xa, khó bị phát hiện đồng thời sẽ không mất dấu.

Những Tiên Vương này chỉ mới sơ kỳ, dù sao Cuồng Sư Tiên Vương chỉ là cường giả trung kỳ, đương nhiên là không khống chế được kẻ mạnh hơn.

Đoàn người có chừng hơn 10 người, Diệp Lăng thận trọng đi theo bọn họ,.

Nếu đám người kia không tách ra, vậy Diệp Lăng sẽ vẫn phải trốn, dù sao kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi.

Đi vài chục phút, Diệp Lăng theo mấy tên này tới khu hoang mạc cách thành trì nghìn dặm, nơi đây bão cát rất lớn, hơn nữa cuồng phong gào thét, lướt qua thân thể đau như dao cắt.

“Chư vị, lời tên kia có tin được không?! Nơi đây lấy đâu ra dòng suối nhỏ, rõ là vô lý!”

“Nơi đây rõ ràng là một hoang mạc, một giọt nước cũng không có, lại dám nói có suối, hơn nữa còn là dòng suối nhỏ Tiên Khí cuồn cuộn?!”

Một tên Tiên Vương thần sắc nghiêm túc nói, mấy người khác đều gật đầu, nhưng bọn họ phụng mệnh Cuồng Sư Tiên Vương tới đây, chỉ có thể tiếp tục kiên trì tìm kiếm.

Nghe lời bọn họ nói, Diệp Lăng hơi nghi hoặc, nơi này có suối sao?

Đùa gì thế, nơi đây chính là hoang mạc nhìn không thấy điểm cuối, đến nước còn hiếm thấy, đòi suối ở đâu ra.

“Mau nhìn! Đó là cái gì?!”

Khi Diệp Lăng chuẩn bị rời đi, đột nhiên một Tiên Vương kinh hô khiến hắn vội vàng xoay người, cách đó không xa, trong hoang mạc nứt ra rồi khe nứt.

Khe nứt càng ngày càng lớn, càng ngày càng dài, dần dần khe nứt trộng đến năm mét, bên trong tràn đầy nước!

Nước màu xanh ngọc, chậm rãi lăn tăn, khiến người khiếp sợ là nước này lại ẩn chứa Tiên Lực đang chậm rãi phiêu động.

“Cái gì?! Thiên Địa Linh Tuyền?!”

Diệp Lăng lập tức kinh hãi, đây chính là Thiên Địa Linh Tuyền, sao lại xuất hiện ở đây.

Thiên Địa Linh Tuyền là Thiên Địa Chí Bảo sinh ra từ Hỗn Độn, ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo và Tiên Lực, dù là Tiên Đế thì nó cũng có công dụng rất lớn.

“Nhất định ta phải đạt được!”

Diệp Lăng cắn răng, dù liều mạng thì hắn cũng phải chiếm được nó, nhiều Thiên Địa Linh Tuyền như vậy, đây chính là một khoản tài phú đáng sợ.

Hơn nữa Linh Tuyền này đủ cho hắn đột phá đến cảnh giới Tiên vương.

“Dòng suối này là bảo bối, để lại 10 người trông coi, những người khác cùng ta trở về bẩm báo Cuồng Sư Tiên Vương!”

Chúng Tiên Vương hạ quyết định, sau đó trực tiếp rời khỏi, để lại 10 Tiên Vương canh gác.

Cường giả cầm đầu không dám để tất cả mọi người ở lại, sợ bọn người kia nổi tà tâm, nhỡ đâu lâm thời phản bội, vậy thì quá xui xẻo.

Mà có Càn Khôn Hoàn, lo lắng của gã là dư thừa, nhưng không thể không đề phòng.

Vì vậy người gã để lại đều là người đáng tin, mặc dù gã cũng muốn cướp đoạt bảo vật, nhưng gã biết mình không có năng lực cướp đoạt dòng suối này.

Sau khi Tiên Vương kia mang theo phân nửa nhân thủ rời đi, Diệp Lăng hít sâu một hơi, trong lòng tính toán kế hoạch.

“Không được, âm mưu khó mà thành công, nếu vậy thì trực tiếp cướp đoạt!”

Diệp Lăng suy nghĩ một chút, không nghĩ ra bất kỳ âm mưu nào để có thể cướp lấy Thiên Địa Linh Tuyền, vậy hắn không thể đợi thêm nữa, nếu Cuồng Sư Tiên Vương tới đây thì coi như xong.

Diệp Lăng nắm Diệt Tiên Kiếm trong tay, sát cơ bùng nổ!

Bình Luận (0)
Comment