Phi Long Tiên Vương nhìn Thương Ảnh trong không trung, gã cười dữ tợn, rồi phóng lên.
Gã đường đường là cường giả Tiên Vương hậu kỳ, thần phục một Tiên Vương sơ kỳ ư, làm sao có thể, đừng mơ mộng hão huyền!
Huống hồ, gã tin rằng một thương này có thể tiêu diệt được Diệp Lăng, cướp đi Càn Khôn Hoàn!
Hư ảnh trường thương ngưng tụ thành công, Phi Long Tiên Vương lao tới.
Ông!
Hai tay gã hắn nắm chặt trường thương lớn hơn vô số lần, một luồng khí tức kinh thiên lấy gã làm trung tâm càn quét khắp thiên địa.
“Tiểu tử! Chết đi cho ta!”
Phi Long Tiên Vương nắm trường thương vung mạnh, thương ảnh quét ngang toàn bộ thiên địa, khí thế cường đại lao về phía Diệp Lăng!
Vù vù!
Trường thương tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dường như không có thứ gì có thể ngăn cản nó, khí thế như muốn hủy diệt tất cả.
“Không được! Thành Chủ gặp nguy hiểm! Nên làm cái gì bây giờ?!”
“Một thương này thật đáng sợ, gần như càn quét toàn bộ thiên địa!”
“Thành Chủ nhất định có thể đỡ được, nhất định, hắn là hy vọng của chúng ta!”
Mọi người trong thành nhao nhao thảo luận, mỗi người đều khẩn trương, một thương này sẽ quyết định chủ nhân của Càn Khôn Hoàn, cũng quyết định người bọn họ phải thần phục có thay đổi hay không.
Cuồng Sư Tiên Vương nhíu mi quan chiến, gã không nghĩ Diệp Lăng sẽ thất bại, dù thế nào, gã đều cho rằng Diệp Lăng sẽ thắng.
Tuy có vẻ không có căn cứ, thế nhưng Cuồng Sư Tiên Vương lại cảm giác Diệp Lăng nhất định sẽ thắng, có thể là bởi vì trước đây Diệp Lăng dùng hai kiếm đánh bại gã, làm cho gã có chút khó chịu.
“Đừng khiến ta thất vọng!”
Cuồng Sư Tiên Vương còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Diệp Lăng phi ra, một lỗ đen xuất hiện ở mũi kiếm.
“Nhất Kiếm Luân Hồi, Luân Hồi Nhất Kiếm, nộ trảm!”
Diệp Lăng xông lên, lỗ đen trên Diệt Tiên Kiếm trực tiếp bao vây lấy trường thương, bắt đầu thôn phệ.
Tiếng ăn mòn xèo xèo vang lên, trường thương dài chừng trăm trượng đã bị cắn nuốt hết một phần mười trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó đã trở nên tàn khuyết.
“Khốn kiếp! Để xem ngươi ăn được bao nhiêu!”
Phi Long Tiên Vương rống giận, hư ảnh trường thương còn sót lại trong tay đâm mạnh, mũi thương phóng ra thương quang sáng chói.
Trường thương vẫn tiếp tục tấn công như quân cảm tử, quyết tâm liều chết phá nát lỗ đen.
Công kích mãnh liệt ấy cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trong nháy mắt, lỗ đen đã bị đánh cho nứt ra.
Nhưng đáng tiếc, khi trường thương chỉ còn một nửa, lỗ đen vẫn còn rất chắc chắn, mặc dù đầy vết nứt, nhưng vẫn đứng thẳng trong không trung.
“Tam Sinh Kiếm!”
“Một kiếm trảm quá khứ!”
“Một kiếm trảm hiện tại!”
“Một kiếm trảm tương lai!”
“Tam kiếm hợp nhất, nhất kiếm diệt tam sinh, giết!”
Diệp Lăng xuất hiện trên đầu Phi Long Tiên Vương, ngay sau đó, kiếm quang như cuồng phong bạo vũ bao phủ Phi Long Tiên Vương.
Khí tức diệt vong khiến Phi Long Tiên Vương cảm thấy vô lực, gã tuyệt đối không đỡ được một kiếm này!
Phi Long Tiên Vương cảm thấy khí huyết trong cơ thể như đông kết lại, sinh cơ đang trôi đi!
“Không! Ta thần phục! Ta thần phục!”
Phi Long Tiên Vương vội vã gào to, sắc mặt trắng bệch, gã phải sống, chỉ có sống thì mới có cơ hội, nếu không, tất cả sẽ chẳng còn gì.
Gã ra sức bao nhiêu năm mới đi tới vị trí này, nếu bây giờ gã chết, vậy thì công sức bao năm qua chỉ là uổng công.
Ngay sau đó, kiếm quang tiêu thất, toàn bộ thiên địa khôi phục bình thường, Diệp Lăng cười lạnh.
Đồ đê tiện, gia hỏa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, sớm thần phục không phải xong rồi sao, sao phải chờ tới bây giờ.
Mọi người trong thành đều kích động hưng phấn, Cuồng Sư Tiên Vương cũng nở nụ cười xán lạn.
Hắc hắc, dù là Tiên Vương hậu kỳ thì sao, không phải cũng thần phục như ta ư, đùa gì thế, ta còn tưởng rằng có gì hơn cơ.
Phi Long Tiên Vương thở dốc từng hồi, gã đã bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Lăng nhìn gã một cái, Phi Long Tiên Vương không tình nguyện giao ra một phần ý thức của mình, bị Diệp Lăng nhét vào trong Càn Khôn Hoàn.
“Ta là Diệp Lăng, ngươi tạm thời đi theo ta trong Thất Tinh Cung này đi.”
Diệp Lăng nhàn nhạt nói, Phi Long Tiên Vương không dám trả lời, vội vàng gật đầu, đến bây giờ gã còn cảm giác đây là giấc mộng, gã đã bị một Tiên Vương sơ kỳ đánh bại ư?
“Cuồng sư! Đại quân xuất động, phái người điều tra, tìm vị trí cụ thể của Vạn Yêu Trì!”
Diệp Lăng vung tay lên, Phi Long Tiên Vương lập tức sững sờ, Vạn Yêu Trì?
“Diệp Lăng, ta biết Vạn Yêu Trì ở đâu, ta bị một tên Tiên Vương trung kỳ đánh đuổi khỏi đó.”
Sắc mặt Phi Long Tiên Vương có chút khó coi, Phi Long Tiên Vương gã cũng là một nhân vật hô phong hoán vũ ở lãnh thổ trung đẳng, nhưng đến đây lại bị người kém xa gã truy sát mấy phen.
“Tiên Vương trung kỳ?”
Diệp Lăng sững sờ, hắn lập tức vui vẻ, người này xui xẻo thật, nhưng Tiên Vương trung kỳ có thể đánh bại gã chắc chắn cũng không phải hạng người đơn giản.
“Ngươi đã biết Vạn Yêu Trì ở đâu thì đi thôi, còn tên Tiên Vương trung kỳ kia, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ không bị làm sao!”
Không phải Diệp Lăng đang khoác lác, ở trong mắt hắn, dù là thiên kiêu thánh địa đến Tiên Vương trung kỳ thì hắn cũng có thể đánh bại!
“Nên mang Cổ Kính này đi rồi!”
Diệp Lăng mỉm cười, bay lên cầm lấy sắc gương cổ xưa mang xuống.
Cái gương đồng này cũng là một bảo bối, tối thiểu có thể đặt trước cửa lớn của Lôi Cung, có thể nhìn ra đám gia hỏa có mưu đồ đen tối.
Đại quân xuất động, toàn bộ thành trì có khoảng hơn 600 người, trong đó có hơn 400 Tiên Vương, hơn 200 Đại La Kim Tiên, 3 Tiên Vương trung kỳ, 1 Tiên Vương hậu kỳ .
Thế lực như vậy có thể xem là nổi bật trong Thất Tinh Cung này.
Diệp Lăng cảm giác trong Thất Tinh Cung không có Tiên Tôn, nếu không thì đã xảy ra đại sự rồi.
Chênh lệch giữa Tiên Tôn và Tiên Vương là rất lớn, cho nên nếu có Tiên Tôn, thì những thành trì kia đã bị thu thập hết.
Cách thành trì vạn dặm, ở một nơi như trấn nhỏ đang trong tình cảnh người đông nghìn nghịt.
Trong trấn nhỏ này, các cường giả đều lộ sát cơ dạt dào, nhìn hai lôi đài lớn giữa trấn!