Đông Hoàng Thái Nhất, cũng chính là Thiên Đế xuất hiện khiến Diệp Lăng bất ngờ.
Phải biết rằng từ sau khi người này trở về Tiên Giới thì không còn liên lạc với Diệp Lăng, cũng không biết chạy đi đâu.
Thiên Đế mỉm cười nhìn Diệp Lăng, đi tới ôm hắn.
“Giỏi lắm, trở thành chủ nhân Lôi Vực nữa à, thế nào, chuẩn bị đánh ra một cái Cửu Kiếp lãnh thổ nữa sao?”
Thiên Đế truyền âm cho Diệp Lăng, dù sao y biết người khác chưa chắc đã rõ thân phận Diệp Lăng, không nên lộ ra thì hơn.
Diệp Lăng không trả lời, vỗ bả vai y, gật đầu: “Ta vốn nghi hoặc không biết người nào mạnh mẽ như vậy, có thể lấy tu vi Tiên Vương trung kỳ đánh cho Phi Long Tiên Vương chạy trối chết. Ra là ngươi, nói xem, chuyện gì đã xảy ra.”
Thiên Đế, Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế, nội tình không kém Diệp Lăng chút nào, thậm chí còn cường hãn hơn mấy phần.
Thiên Đế lắc đầu: “Mơ ước thứ không nên mơ ước, muốn cướp Vạn Yêu Lệnh của ta, ta không làm thịt gã đã là nương tay.”
“Tại sao hắn lại đi cùng ngươi?”
Thiên Đế biết lúc trước Phi Long Tiên Vương chỉ lẻ loi một mình, hiện nay sao lại chạy đến làm thủ hạ của Diệp Lăng.
Nghe thế, Diệp Lăng nở nụ cười: “Chà, cũng vậy đấy, mơ ước thứ không nên mơ, muốn cướp Càn Khôn Hoàn của ta.”
“Kết quả. . . trở thành một thành viên dưới quyền ta, thôi, tha cho gã đi.”
Diệp Lăng cười nói, Thiên Đế liếc Phi Long Tiên Vương một cái, Phi Long Tiên Vương sợ hãi lui lại, người này còn hung hãn hơn Diệp Lăng, gã sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Đã là người của ngươi rồi, không cần nói vậy, chuyện trước kia coi như cho gã một bài học đi.”
Thiên Đế lắc đầu, sau đó mọi người chậm rãi đi vào trong trấn, Phi Long Tiên Vương đi theo, rụt cổ không dám thở mạnh.
“Tốc độ ngươi đột phá nhanh đó, mới bao lâu mà đã đột phá đến Tiên Vương trung kỳ.”
Diệp Lăng kề vai đi cùng Thiên Đế, Thiên Đế lắc đầu, trong đôi mắt lóe ra hàn quang.
“Quá chậm, ta tới Tiên Giới mấy năm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, đột phá đến bây giờ chẳng dễ dàng gì.”
“Dù sao hiện nay đồ của ta còn đang bị người khác bá chiếm đây, không nhanh đột phá lấy lại, nếu ta chết rồi thì cũng không thể nhắm mắt.”
Thiên Đế cười nhạt, Diệp Lăng gật đầu, hắn hiểu Thiên Đế đang nói cái gì.
Thiên Đế, Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế, thân phận địa vị cao dọa người, từ khi Khai Thiên Tích Địa tới nay, y là chúa tể vương giả của thiên địa, cùng cấp bậc với Tam Thanh.
Đáng tiếc, cuối cùng không thể đột phá đến cảnh giới siêu việt Tiên Đế, sau này gặp đại kiếp khiến chân thân bỏ mình, rồi dựa vào hóa thân đấu đá lung tung, cai trị một lãnh thổ khổng lồ.
Nhưng người này bi thảm tới cực điểm, giống như Diệp Lăng, đều gặp kiếp chuyển thế, sau khi y trở về, lãnh thổ không phải như Diệp Lăng là được bảo vệ giữ gìn, mà là đã bị cướp đi.
“Lần này không ít cường giả tới đây, toàn những kẻ có năng lực.”
Diệp Lăng cảm thán, sau đó chậm rãi nói: “Ngũ Trang Quan, Hoa Quả Sơn, Nhị Lang chân quân đều dính vào.”
Ba đại thế lực này đều là thế lực hàng đầu, không kém bất kỳ một cái thánh địa nào.
Nghe thế, Thiên Đế liếc Diệp Lăng, lắc đầu: “Không chỉ có ba thế lực này đâu.”
“Lão Quân Đâu Suất Cung, thiên tài của Thiên Đình, bộ hạ của Huyết Ma Lão Tổ, còn có con cháu của Lão Sư tử kia, e là toàn bộ thế lực lớn đều đến Thất Tinh Cung.”
“Ồ đúng, lão hòa thượng Như Lai ở phương Tây cũng phái cường giả tới, gần như là đại thế lực nào cũng có người.”
Thiên Đế lắc đầu, vỗ bả vai Diệp Lăng: “Diệp Lăng, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ sợ đây là dấu hiệu thiên địa đại loạn.”
Thiên địa đại loạn?
Diệp Lăng sững sờ, không hiểu vì sao Thiên Đế lại nói vậy, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi Thiên Đế, đột nhiên sắc mặt trở nên âm trầm, trong mắt bốc lên lửa giận.
“Khốn kiếp! Lão tử làm thịt hắn!”
Diệp Lăng điên cuồng lao đi, Thiên Đế sững sờ, vội vã theo sau.
Cách đó không xa, trên lôi đài Tiên Vương, Kim Mao Hống vết máu loang lổ toàn thân, đối diện là một cường giả Tiên Vương trung kỳ, gã ta cười lạnh, cầm một cây trường thương.
“Kim Mao Hống?”
“Ah, ta còn tưởng rằng là kẻ nào mạnh mẽ chứ, tu vi chỉ thế thôi à!”
Nam tử này lắc đầu, tiến lên một bước, đi thẳng tới bên người Kim Mao Hống, một thương đâm ra, thương quang đáng sợ như muốn diệt sạch sinh cơ của Kim Mao Hống.
“Thôn Thiên Địa, Diệt Tiên địch, cút ngay cho ta!”
Kim Mao Hống rít gào, miệng phun gợn sóng kim quang, phi thẳng đến Tiên Vương đối diện.
Ong ong!
Chấn động tràn ngập trời đất, Tiên Vương kia cười nhạt, trường thương trong tay mạnh mẽ đánh nát vài gợn kim quang.
Nhưng gợn kim quang lại quỷ dị xuất hiện phía sau gã.
Ùng ùng!
Máu tươi chảy ra từ miệng Tiên Vương kia, sắc mặt Tiên Vương tràn đầy phẫn nộ.
“Khốn kiếp! Bổn Tọa làm thịt ngươi, Nhất Thương Tuyệt Mệnh!”
Ngay sau đó, Tiên Vương đâm ra một thương, trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa chìm trong bóng tối, không còn chút ánh sáng nào.
Trong nháy mắt, một luồng sáng ngưng tụ thành một thanh trường thương, lao thẳng về phía Kim Mao Hống.
Trường thương rít gào, Kim Mao Hống cảm thấy sinh cơ toàn thân bị ngưng tụ phong bế trong nháy mắt!
“Khốn kiếp! Dám đả thương ta!”
“Lúc này không kẻ nào có thể cứu được ngươi!”
Trong nháy mắt, thương quang đã hoàn toàn bao phủ Kim Mao Hống.
Kim Mao Hống nổi giận gầm lên một tiếng, đáng tiếc, trước thực lực tuyệt đối, y căn bản không có sức đánh trả.
Dưới đài, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cực kì phẫn nộ nhìn Tiên Vương cười dữ tợn trên đài.
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng gầm vang dội giữa thiên địa, thương quang hoàn toàn tan rã trong tiếng gầm!
Mọi người xoay người nhìn về phía âm thanh phát ra, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lập tức vô cùng kích động.
“Diệp Lăng! Là Diệp Lăng!”
“Tên khốn kiếp này cuối cùng cũng tới rồi!”
Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn Kim Mao Hống thảm thiết trên đài, hắn cắn răng.
“Tiểu Kim, xuống!”
“Ta giúp ngươi đoạt Vạn Yêu Lệnh!”