Thác nước kia có lực trùng kích quá mạnh, dòng nước đổ xuống, cộng thêm diện tích quá lớn, người bình thường không thể đi xuyên qua.
Nhưng Diệp Lăng thì khác, vừa rồi Diệp Lăng cẩn thận quan sát đã phát hiện, muốn xông qua không phải là việc khó gì!
Chỉ cần cực điểm chân ý, tấn công một điểm phá hủy toàn bộ thác nước, sau đó dùng thân thể mạnh mẽ đi qua là được.
Ong ong!
Mũi kiếm rung động, quang điểm chạm đến thác nước thì chấn động, Diệp Lăng vui mừng, bởi vì nơi thác nước bị Diệt Tiên Kiếm chạm đến xuất hiện một lỗ thủng nhỏ hơi đình trệ.
“Ngay lúc này!”
Khí tức Diệp Lăng trào ra cuồn cuộn, lực lượng đáng sợ trào ra từ mũi kiếm, Tiên Lực trong cơ thể gia tốc xoay tròn, toàn bộ thân hình Diệp Lăng lao đi theo mũi kiếm.
Thác nước đánh mạnh lên lưng Diệp Lăng, Diệp Lăng chấn động, nghiến răng nghiến lợi trụ vững, Long Phượng bảo thể của hắn đã bị xé nứt.
Viu!
Diệp Lăng liều mạng xuyên qua thác nước kia, mọi người ngây ngẩn, nhìn kẻ có vẻ chỉ là Tiên Vương trung kỳ này, hắn ta mạnh như vậy sao?
Khi Diệp Lăng xuyên qua thác nước, hắn truyền âm cho Tiểu Hắc, bảo y nhớ kỹ phải dùng dĩ điểm phá diện, tuyệt đối đừng liều mình chống đỡ, nếu không thì sẽ không thể chịu được.
Diệp Lăng xuyên qua thác nước, cách đó không xa chính là đỉnh núi, nhưng có một màn sáng yếu ớt ngăn cản.
Con khỉ kia đang ngồi chồm hỗm trên tảng đá xanh, khóe miệng còn dính vết máu, Diệp Lăng sững sờ, rồi lập tức hiểu rõ, ra là nó cũng bị thương.
Con khỉ thấy Diệp Lăng xuất hiện thì ngạc nhiên, rồi cười, cẩn thận nhìn Diệp Lăng.
“Đừng bảo ta là ngươi không bị thương, đệ tử của Huyết Ma lão tổ còn không xông qua được, ta không tin ngươi có thể bình yên vô sự.”
Con khỉ cười hắc hắc, Diệp Lăng gật đầu, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, hắn cũng bị thương, nhưng so với người khác thì hắn đã tốt hơn nhiều.
Dù sao hắn có thể phách cường đại, cộng thêm Long Phượng bảo thể, đây gần như là phòng ngự vô địch tuyệt đối, thế nhưng vẫn bị thương.
“Bị thương là được, hắc hắc, ta là Tôn Tiểu Yêu đến từ Hoa Quả Sơn, đại vương nhà ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.”
Tôn Tiểu Yêu, cái tên có xuất thân bất phàm này tới gần Diệp Lăng, Diệp Lăng gật đầu, Tề Thiên Đại Thánh là một người có danh tiếng vang dội.
“Diệp Lăng.”
Diệp Lăng chậm rãi cười nói, Tôn Tiểu Yêu gật đầu, chỉ đỉnh núi.
“Trên đó có Tinh Thần chi tâm, đáng tiếc hiện tại không thể đi tới, cũng không biết có bao nhiêu kẻ có thể đi qua đến đây.”
Tôn Tiểu Yêu lắc đầu, sau đó mua cây gậy trong tay mình, lại nhìn Diệp Lăng, lắc đầu cười nói: “Ngươi rất mạnh, ta cảm thấy nếu tử chiến thì ta không phải là đối thủ của ngươi.”
Không phải Tôn Tiểu Yêu đang nói quá, nó đang nói sự thật, nó ngửi được cảm giác uy hiếp từ trên người Diệp Lăng, cảm giác đó khiến nó có chút kính nể.
“Ngươi thật biết nói đùa, kẻ đến từ Hoa Quả Sơn đều là những kẻ kiêu căng khó thuần, ngươi mà sợ ư?”
“Đại vương nhà ngươi còn dám chỉ vào mũi Như Lai lão Phật mắng, ngươi đừng nói là ngươi không kế thừa Yêu Tính của hắn.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, Tôn Ngộ Không rất nóng tính, trong toàn bộ tam giới, kẻ có thể làm bạn với hắn không có mấy.
Tôn Tiểu Yêu nghe vậy thì vô cùng đắc ý, nó ngẩng đầu: “Đương nhiên, đại vương nhà ta bây giờ đã sắp thành thánh, một khi thành thánh, Hoa Quả Sơn cũng sẽ trở thành thánh địa, tùy ý tung hoành thiên hạ.”
Thành thánh!
Diệp Lăng gật đầu, không có chút hoài nghi nào, trước đây con khỉ kia còn nhanh hơn hắn một bước, chỉ là không độ Phượng Hoàng Niết Bàn Kiếp sớm như hắn mà thôi.
Hai người trò chuyện, tính khí của Tôn Tiểu Yêu cực kỳ giống Tề Thiên Đại Thánh đại nào thiên địa, hợp tính thì nói thế nào cũng được, không hợp thì e là nói ba câu đã đánh nhau.
“Diệp Lăng, gia hỏa bản thể là Hắc Long đi theo ngươi là ngoại tộc, nếu ta không nhìn lầm, y hẳn là quái vật thuộc Nghiệt Long nhất mạch của Long Tộc đúng không?”
“Chà chà, trời sinh miễn dịch thần thông, hơn nữa thể phách vô cùng cường đại, ta mà đối mặt với y thì cũng khó thắng.”
Diệp Lăng nhìn Tôn Tiểu Yêu, kẻ này hiểu biết không ít, không hổ xuất thân từ Hoa Quả Sơn, kiến thức thật rộng rãi.
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen lao qua thác nước, Diệp Lăng thấy rõ kẻ đó là ai thì đại hỉ, là Tiểu Hắc, quả nhiên y đã vượt qua.
Nhưng Tiểu Hắc mới vừa xông qua, chân lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Lực lượng này khủng bố thật, ta thấy kẻ có thể xông qua không tới 5 người đâu!”
Tiểu Hắc lắc đầu đi tới bên người Diệp Lăng, Tôn Tiểu Yêu nhún vai: “Không tới 5 người thì càng tốt, càng ít càng tốt, dù sau còn phải chiến một trận nữa!”
“Diệp Lăng, nhường Tinh Thần chi tâm cho ta đi, ta nợ ngươi một đại nhân tình, có thể tiến cử ngươi với đại vương nhà ta nha.”
Tôn Tiểu Yêu cầm trường côn đụng Diệp Lăng một cái, Diệp Lăng sửng sốt rồi xấu hổ nở nụ cười, tên này nghĩ nhiều thật.
“Nếu ngươi giúp ta lấy được Tinh Thần chi tâm, ta cũng tiến cử ngươi với một vị đại nhân vật, không yếu hơn Đại Thánh nhà ngươi, được không?”
Diệp Lăng cười hắc hắc, Tôn Tiểu Yêu chép miệng: “Cái tên này, định cho ta vào tròng à?”
Tiểu Hắc vọt tới, Diệp Lăng thanh nhàn hơn rất nhiều, con khỉ Tôn Tiểu Yêu hợp tính Tiểu Hắc, hai tên này suýt chút nữa đã dập đầu xuống xưng huynh gọi đệ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một bóng người đỏ ngòm phóng lên, đôi mắt Diệp Lăng đông lại, là Huyết Hải Tử!
Cường giả Tiên Tôn mà không vượt qua được ải này thì đúng là khiến thế nhân cười đến rụng răng.
Huyết Hải Tử vừa đi qua, lại có hai bóng người vọt tới, đều là cường giả nửa bước Tiên Tôn, nhưng đều bị thương nghiêm trọng.
Đặc biệt là Huyết Hải Tử, bây giờ thực lực của gã e là không đến sáu thành, sắc mặt suy yếu, khí tức còn còn cường thế như trước.
“Chư vị, còn ai nữa không?”
Tôn Tiểu Yêu lắc trường côn, Huyết Hải Tử lau đi máu tươi trên khóe miệng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn mọi người, cười dữ tợn.
“Ta thấy là không còn ai nữa đâu, chư vị, nếu các ngươi không tranh đoạt Tinh Thần chi tâm với ta, ta sẽ hạ lời thề thiên đạo ở đây, Huyết Hải Tử ta nợ các ngươi một ơn huệ lớn!”
“Sau này chỉ cần là việc không nguy hiểm đến tánh mạng, các ngươi chỉ cần nói một câu, ta tuyệt đối không chối từ!”
Lời Huyết Hải Tử nói không làm kẻ nào động tâm, đùa gì thế, một nhân tình chẳng lẽ còn trọng yếu hơn Tinh Thần chi tâm ư?
“Được rồi, thề thốt cái gì, dùng nắm tay quyết định đi!”
Tôn Tiểu Yêu cười hắc hắc, khuôn mặt trở nên dữ tợn, ngày càng giống Tề Thiên Đại Thánh không phục thiên địa năm xưa!