Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 992 - Chương 993: Hung Ác Va Chạm!

Chương 993: Hung ác va chạm!

Nhất Kiếm Luân Hồi, lỗ đen xuất hiện ở mũi kiếm như U Minh Giới hắc ám bao phủ thiên địa, tràn đầy sát cơ hung mãnh.

Xèo xèo!

Khi lỗ đen xuất hiện, không gian bắt đầu có dấu hiệu vỡ nát, Tôn Tiểu Yêu nhe răng nanh nổi giận gầm lên một tiếng, cầm huyền thiết trường côn xông lên.

“Cút ngay cho lão Tôn!”

Y lướt nhanh như cắt, trường côn hung hăng đập một cái, không gian như bị xé rách.

Răng rắc!

Diệp Lăng cả kinh, nhìn Nhất Kiếm Luân Hồi của mình bị kẻ này đập một gậy phá hỏng!

Quá mạnh mẽ, kẻ này tưởng chừng như bản sao của Tề Thiên Đại Thánh, đều tàn bạo, đều hung mãnh, không biết nhiều thần thông, nhưng mỗi chiêu đều có thể làm cho thiên địa biến sắc.

Nhất Kiếm Luân Hồi của hắn luân lạc tới trình độ bị đánh nát bằng một gậy từ lúc nào, chuyện này chưa từng xảy ra!

“Khốn kiếp! Đây là công kích gì, đầu của ta, đầu của ta!”

Tôn Tiểu Yêu rít gào, răng nanh càng ngày càng dài, sắc mặt càng ngày càng xanh, có vẻ đã kiềm nén tới cực điểm.

Tôn Tiểu Yêu giẫm xuống khiến mặt đất cũng phải chấn động, Diệp Lăng đã hiểu, tuy kẻ này có lực lượng vô song, nhưng tinh thần lực lại là nhược điểm.

“Nếu vậy! Khoái đao trảm loạn ma!”

Diệp Lăng hít sâu một hơi, hắn lao lên, Diệt Tiên Kiếm chém ra, thi triển Cuồng Lôi kiếm pháp bá đạo tới cực điểm.

Kiếm quang bao phủ, Tôn Tiểu Yêu thanh tỉnh một chút, miễn cưỡng giơ tay lên, nhưng lại bị lực lượng cường đại chấn cho cánh tay run rẩy.

Ầm ầm, Tôn Tiểu Yêu lùi lại, cánh tay tê dại, sắc mặt hơi trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi.

“Diệp Lăng ngươi giỏi lắm! Tôn Tiểu Yêu ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh gì có thể đánh bại con cháu Tề Thiên Đại Thánh!”

Tôn Tiểu Yêu nổi giận gầm lên, trường côn bỗng nhiên cắm xuống đất, ngay sau đó âm thanh vỡ nát răng rắc vang lên, Diệp Lăng kinh hãi, dưới chân hắn đã nứt ra vô số khe hở như mạng nhên trong nháy mắt.

“Nhất côn định thương khung, thiên địa chấn động, giết!”

Tôn Tiểu Yêu hét lên một tiếng, ngay sau đó, trong các khe nứt vây quanh Diệp Lăng xuất hiện từng luồng hào quang màu vàng quỷ dị.

Hào quang chậm rãi diệu động, Diệp Lăng cảm giác trong những khe nứt này ẩn chứa lực lượng làm cho hắn kinh hãi.

“Không được!”

Diệp Lăng đột nhiên cảm thấy không ổn, xoay người muốn tránh thoát nhưng đã muộn, chỉ thấy từng tia sáng màu vàng trong khe nứt phóng lên!

Các khe nứt dầy đặc vây quanh Diệp Lăng, tia sáng màu vàng mang theo lực lượng đáng sợ lao đến tấn công hắn.

Lên trời không đường, xuống đất không cửa, đây chính là tình thế hiện tại của Diệp Lăng, hắn chỉ có thể chống đỡ, không thể tránh thoát!

“Nếu vậy thì chém nát hết đi!”

Diệp Lăng quát to, khí thế ầm ầm chấn động, hai tròng mắt bắn ra tinh quang, Diệt Tiên Kiếm xán lạn chói mắt.

“Giết!”

Diệp Lăng rống to hơn, hắn lao lên, hào quang màu vàng cũng lao về phía hắn.

Kiếm quang phiêu miểu xẹt ngang qua hào quang, phân nửa tia sáng màu vàng đã bị một kiếm này cắt đứt!

Diệp Lăng thấy vậy, thần sắc trở nên dữ tợn, ngay sau đó, những hào quang bị Diệt Tiên Kiếm cắt đứt lại bị đánh nát!

Một kiếm này mang uy lực khủng bố, uy phong lẫm lẫm, nhưng Tôn Tiểu Yêu chỉ cười lạnh.

Ngay sau đó, đôi mắt Diệp Lăng trừng lớn, chỉ thấy hào quang chưa bị kiếm tiêu diệt lao về phía mình!

Ùng ùng!

Từng tia sáng bắn trúng thân thể Diệp Lăng, tiếng nổ tung vang lên quanh thân thể, thân thể hắn đung đưa kịch liệt.

Từng luồng khói xanh bốc lên, Diệp Lăng bước lên một bước, chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất.

Lồng ngực và sau lưng hắn tràn ngập vết thương nhỏ như lỗ kim, máu tươi chảy ra từ vết thương chậm rãi chảy xuống.

Diệp Lăng cúi đầu, tròng mắt đỏ tươi, Long Phượng bảo thể đã biến mất, Diệt Cực Kim Thân gần như cũng bị đánh tan, một kích này suýt nữa đánh hắn hắn xuống mặt đất, suýt chút nữa đã mất đi sức chiến đấu.

“Ha hả, lợi hại, không hổ là con cháu của hắn, lợi hại thật!”

Diệp Lăng thì thào, rồi lập tức cười to, đột nhiên, Diệp Lăng rống lên, y phục trên người hoàn toàn vỡ nát, máu tươi tràn đầy thân thể.

Năng lực khôi phục đã chữa lành vết thương, nhưng cảm giác suy yếu vẫn còn.

“Không tệ! Tôn Tiểu Yêu, ngươi rất giỏi, rất có khí thế của Tề Thiên Đại Thánh năm đó!”

“Nhưng dù hôm này đại vương nhà ngươi đích thân đến đây thì cũng phải nhường ta ba phần, huống hồ là ngươi!”

Diệp Lăng thì thào, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, Diệt Tiên Kiếm biến mất, thay vào đó là Đả Thần Thạch đen nhánh!

Hắn nắm cục gạch màu đen trong tay, hắc quang lưu chuyển, Diệp Lăng cười lạnh, Cửu Đại Tiên Anh trực tiếp đốt mất ba cái!

Ầm!

Từng cỗ lực lượng rít gào trong thân thể hắn.

“Muốn chiến, vậy ta đây sẽ sảng khoái chiến một trận với ngươi!”

Diệp Lăng quát lớn, lao về phía Tôn Tiểu Yêu, đã đánh tới tình trạng này rồi thì còn câu nệ giao tình cái píp!

Tôn Tiểu Yêu thấy vậy thì cũng dữ tợn rống giận, xông thẳng về phía Diệp Lăng, y học được toàn bộ sự điên cuồng của Tề Thiên Đại Thánh, là một chiến đấu cuồng nhân.

Thùng thùng!

Hai người lao vào nhau, côn gạch va chạm, chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, Tôn Tiểu Yêu ngã xuống.

Tôn Tiểu Yêu bị Diệp Lăng cầm gạch đập bay vẫn nắm lấy trường côn, cánh tay không ngừng run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

“Đây là Đả Thần Thạch của Thanh Đế! Tại sao lại ở trong tay ngươi!”

Tôn Tiểu Yêu kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch của cục gạch trong tay Diệp Lăng!

Đả Thần Thạch, đây chính là một trong những bảo bối nổi tiếng nhất của Thanh Đế, Tôn Tiểu Yêu biết đại vương nhà y đã từng chịu thiệt bởi cục gạch này.

“Biết nhiều thật, tại sao lại ở trong tay ta thì ngươi không cần hỏi nhiều, muốn chiến liền chiến!”

“Đừng dài dòng, chẳng có chút tâm huyết nào như đại vương nhà ngươi cả?!”

“Đến đây! Chiến đi!”

Bình Luận (0)
Comment