Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 993 - Chương 994: Ai Mạnh Kẻ Đó Được!

Chương 994: Ai mạnh kẻ đó được!

Diệp Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, hung mãnh lao về phía Tôn Tiểu Yêu đối diện, cục gạch trong tay nhấc cao, sau đó hung hăng đập xuống!

“Ngươi lề mề quá! Nếu muốn chết, vậy Tôn gia gia ta sẽ thanh toàn ngươi!”

Tôn Tiểu Yêu phóng đi như một viên như đạn lao đến Diệp Lăng.

Hắn ghét nhất việc có người nói hắn dài dòng như đàn bà, đám khỉ Hoa Quả Sơn bọn họ kẻ nào cũng tự nhận là cường giả đội trời đạp đất!

Muốn trở thành một nam nhân giống Tề Thiên Đại Thánh, đội trời đạp đất, hùng bá thiên hạ, làm sao lại thành trò cười hay đề tài tán phét trong miệng người khác được!

Ầm!

Diệp Lăng xoay Đả Thần Thạch, đập lên thân côn cũng đang hung mãnh lao tới, chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề, hai người đều lùi ba bước.

Nhưng Tôn Tiểu Yêu có chút suy yếu, dù trường côn trong tay y không phải vật phàm, nhưng không đỡ được lực lượng đáng sợ của Đả Thần Thạch.

Y nhớ Tề Thiên Đại Thánh đã từng nói, Đả Thần Thạch của Thanh Đế chính là dị bảo trong thiên địa, lấy ra từ Hỗn Độn, cứng rắn không gì sánh được, lực lượng cực kì mạnh mẽ!

Tề Thiên Đại Thánh đã từng mang tinh thần hung mãnh tàn bạo đi khiêu khích Thanh Đế, kết quả bị Thanh Đế cầm Đả Thần Thạch đánh hơn một tháng, sưng mặt sưng mũi.

Đây cũng là lần duy nhất Tề Thiên Đại Thánh quang minh chính đại mất mặt như vậy ở tam giới, mặc dù trước đây đối mặt Như Lai lão tăng, đại náo Tây Thiên Đại Lôi Âm tự thì cũng chưa bao giờ có bại tích thảm liệt như vậy.

“Tôn Tiểu Yêu! Khí thế của ngươi còn chưa đủ, hiện tại con khỉ nhà ngươi chỉ là một Tiểu Yêu mà thôi!”

“Đến khi nào khí thế của ngươi trở nên vô địch thiên hạ khí phách vô song, vậy khi ấy ngươi cách Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không không xa!”

Diệp Lăng rống to, Đả Thần Thạch lao về phía Tôn Tiểu Yêu ngẩn người sau khi nghe câu nói kia.

Viu!

Ánh mắt Diệp Lăng hung ác, Đả Thần Thạch giơ cao đánh xuống đầu Tôn Tiểu Yêu, kéo theo âm thanh phá không.

Tôn Tiểu Yêu kinh hãi, khi tỉnh táo lại, y muốn giơ tay ngăn cản nhưng đã muộn, không còn kịp nữa.

Cho nên y chỉ có thể vội vàng dùng trường côn ngăn cản, nhưng Đả Thần Thạch trực tiếp đánh gãy cây gậy trong tay y kèm theo chấn động mạnh liệt!

Bàn tay Tôn Tiểu Yêu tê rần, không thể không vứt bỏ trường côn trong tay, ngay sau đó, đầu y bỗng nhiên choáng váng, cảm giác như đụng phải một ngọn núi.

Ầm!

Tôn Tiểu Yêu đứng không vững, mắt hoa lên, thân thể mềm nhũn, một gối ngã xuống chạm đất, hai tay chống đất.

“Ta thua rồi ư? Ta thất bại ư?”

“Nhưng hắn nói, hiện nay ta chỉ là một con khỉ, rốt cuộc là vì sao!”

“Ta là con cháu của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ta muốn làm một Yêu Vương đội trời đạp đất! Ta không phải con khỉ! Ta không phải!”

Tôn Tiểu Yêu thì thào, rồi y rống to, ngay sau đó, một thanh trường kiếm sắc bén đặt ở cổ y, kiếm quang sắc bén kề sát da thịt.

“Ngươi thất bại rồi, nể tình ngươi là con cháu của Tề Thiên Đại Thánh, cũng nể tình duyên phận lúc trước, ta tha cho ngươi một mạng, thắng bại đã định!”

Dứt lời, Diệp Lăng cầm kiếm rời khỏi, xoay người đi đến một chiến trường khác!

Ở đỉnh núi, bên cạnh Tinh Thần chi tâm, Tiểu Hắc và cường giả nửa bước Tiên Tôn đang chiến đấu kịch liệt.

Trên thân hình khổng lồ của Tiểu Hắc loang lổ vết máu, thương thế rất nghiêm trọng, mặc dù y có thể phách rất mạnh mẽ, nhưng cảnh giới lại quá thấp.

Mà kẻ đối diện lại không phải hạng hiền lành gì, đây chính là cường giả sắp chạm đến cảnh giới Tiên Tôn.

Cường giả nửa bước Tiên Tôn hung hăng đâm trường thương, lực lượng cường mãnh vô cùng, trong mắt gã tràn đầy tàn nhẫn.

Nếu Tiểu Hắc miễn dịch với thần thông, vậy dùng lực lượng trực tiếp giết y chính là lựa chọn tốt nhất!

Mà quan trọng hơn chính là, mặc dù Tiểu Hắc có lực lượng rất mạnh, nhưng thân thể lớn, hành động chậm chạp, đây là một nhược điểm trí mạng!

Phụt!

Mũi thương đâm vào thân thể Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thống khổ ngâm một tiếng, mũi thương rút mạnh ra, một vòi máu tươi bắn ra từ thân thể Tiểu Hắc văng ra không trung.

“Khốn kiếp!”

Tiểu Hắc rống giận, đuôi y điên cuồng quăng quật, âm thanh phá không dồn dập liên miên, đuôi y xẹt qua không gian, đập trúng thân thể cường giả kia.

Cường giả kia liên tục lui lại, gã không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Phụt, máu văng ra, sắc mặt gã hiện vẻ suy yếu, một kích toàn lực của Tiểu Hắc đang phẫn nộ rất mạnh, tối thiểu là có thể trực tiếp làm thịt một cường giả Tiên Vương trung kỳ.

“Tinh Thần chi tâm, ai mạnh kẻ đó được!”

Tiểu Hắc rống giận, thân thể lao về phía cường giả đối diện, Long Trảo sắc bén vung ra.

“Ngươi nói còn quá sớm, một Hắc Long mà thôi, Bổn Tọa còn không để vào mắt!”

Cường giả cầm thương rống giận, sắc mặt dữ tợn, tay phải gã cầm trường thương, bước ra một bước dài đã lập tức tới gần Tiểu Hắc.

“Vô song thương pháp, giết!”

Trong nháy mắt, thiên địa tràn đầy thương quang như vạn tiễn phóng ra, không trung tràn đầy âm thanh xé gió, làm cho Tiểu Hắc cảm thấy một tia sợ hãi.

Vô song thương pháp không phải thần thông, mà là thương pháp, Tiểu Hắc không thể miễn dịch được nó, trong thương pháp kia còn ẩn chứa thương ý đáng sợ, đủ để xé rách thân thể y.

“Chút tài mọn, phá cho ta!”

Đúng lúc này, từng luồng kiếm quang phiêu miểu, huyền diệu bay xuống như hoa tuyết.

Kiếm quang không có chút sát cơ nào những lại phá hủy hết thương quang trong thiên địa, cường thế đánh nát chúng.

“Cái gì?! Không thể!”

Cường giả kia lập tức kinh hãi, vội vàng xoay người, gã nhìn thấy Diệp Lăng thì trong lòng run lên.

Không phải hắn còn đang giao chiến cùng Tôn Tiểu Yêu ư, làm sao có thể thắng nhanh như vậy, làm sao có thể!

Theo bản năng, gã nhìn về phía Tôn Tiểu Yêu quỳ trên đất cách đó không xa, trong lòng lạnh lẽo, Tôn Tiểu Yêu thất bại rồi ư?

“Lão già kia, ngươi dám phân tâm ư? Khí phách lớn thật!”

Đột nhiên, Tiểu Hắc rống to, cường giả nửa bước Tiên Tôn kinh hãi, Tiểu Hắc đã đến trước mặt gã, Long Trảo đã xuyên qua lồng ngực gã.

Phốc phốc!

Long Trảo trực tiếp xuyên thấu lồng ngực, cường giả nửa bước Tiên Tôn sững sờ, lập tức rống to một tiếng, khóe miệng tràn máu tươi!

“Ngươi kêu quá sớm!”

Đột nhiên, một câu nói lạnh như băng vang lên, một đạo kiếm quang lướt xuyên qua lồng ngực cường giả nửa bước Tiên Tôn!

Bình Luận (0)
Comment