Cường giả nửa bước Tiên Tôn ngây ngẩn.
Gã cúi đầu nhìn lồng ngực mình, Long Trảo đâm thủng, trường kiếm xuyên thấu, trên đó đang có một lỗ thủng cực lớn, cực kì thảm liệt.
Thất bại ư?
Gã còn sức đánh tiếp không, chính gã biết mình đã thua rồi, đã không còn lực lượng để chiến đấu tiếp nữa.
“Bổn Tọa từ bỏ Tinh Thần chi tâm!”
Dứt lời, cường giả kia nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó một luồng khí tức điên cuồng bạo phát trong cơ thể, Diệp Lăng và Tiểu Hắc nheo mắt, vội vã rút lui.
Hai người mới vừa lui lại, trong thân thể cường giả nửa bước Tiên Tôn kia bộc phát ra một lực lượng đáng sợ chấn động toàn bộ thiên địa!
Cường giả kia rơi xuống đất, không còn sức tái chiến, gần như đã phế đi.
“Ta thua rồi.”
Cường giả kia không cam lòng nói, nhưng gã đã không còn sức chiến đấu nữa, nếu gã tiếp tục liều mạng, sợ rằng Diệp Lăng chỉ dùng một chiêu cũng có thể làm thịt gã.
Lúc này, Huyết Hải Tử vừa chiến đấu cùng một vị khác cũng đã thành công đánh chết đối phương, nhưng gã cũng bị thương.
Nhất thời, giữa thiên địa, chỉ còn lại ba người còn đứng, Tiểu Hắc, Diệp Lăng, Huyết Hải Tử.
“Xem ra Tinh Thần chi tâm sẽ thuộc về một trong ba người chúng ta?”
Huyết Hải Tử cười dữ tợn, Diệp Lăng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải ba chúng ta, mà là của huynh đệ ta!”
Dứt lời, Diệp Lăng hít sâu một hơi, vỗ vai Tiểu Hắc: “Nhanh đi luyện hóa Tinh Thần chi tâm!”
Tiểu Hắc sững sờ, lắc đầu, bước ra một bước: "Diệp Lăng, ngươi đi luyện hóa đi, tuy Huyết Hải Tử là Tiên Tôn, nhưng bây giờ gã bị trọng thương, ta có thể chống đỡ.”
“Tiểu Hắc! Nhanh đi đi! Nhanh!”
Diệp Lăng kéo Tiểu Hắc ra sau lưng hắn, rồi gầm lên lao về phía Huyết Hải Tử, Lôi Vực trực tiếp hàng lâm!
Lực lượng Lôi Đình tràn ngập toàn bộ thiên địa, lĩnh vực của Diệp Lăng cũng xuất hiện.
Lực lôi kéo và lực thôn phệ lao đến Huyết Hải Tử, sắc mặt gã ta dữ tợn, tay áo bào vẩy một cái, toàn bộ thiên địa chìm trong biển máu vô biên.
“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Huyết Hải Tử dữ tợn rống một tiếng, thân thể gã chấn động, trực tiếp phá hủy lĩnh vực của Diệp Lăng, sau đó mang theo biển máu lao về phía Diệp Lăng.
Lôi Vực va chạm biển máu, ngay sau đó khói xanh cuồn cuộn bốc lên, Diệp Lăng chấn động, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Huyết Hải Tử cũng hộc máu, biển máu này là lực lượng bản nguyên của gã, sự cường đại của gã toàn bộ đều dựa vào biển máu này.
Tiên Lực của người khác chỉ ở trong thân thể, nhưng Tiên Lực của gã là toàn bộ biển máu, nói cách khác, gã có thể tùy ý chi phối Tiên Lực trong biển máu.
Nhưng bây giờ, Lôi Vực va chạm biển máu, gã và Diệp Lăng đều bị thương.
“Khốn kiếp! Hai ta hãy cùng rút lĩnh vực về!”
Huyết Hải Tử nói, gã vỗ một chưởng, nhưng bị Diệp Lăng cầm kiếm đánh bật, Diệp Lăng cười lạnh, trong nụ cười tràn đầy vẻ châm chọc.
“Ngươi sợ à? Lão tử ta không sợ! Tới chiến nào! Kẻ nào lui lại, kẻ đó là con chó!”
Diệp Lăng cười ha ha, sau đó thân thể chấn động, hai khỏa Tiên Anh bị thiêu đốt, từng cỗ lực lượng mênh mông tràn ngập trong cơ thể hắn.
Hắn đứng trong không trung, Lôi Vực và biển máu không ngừng va chạm, giao chiến kịch liệt, hắn và Huyết Hải Tử cũng không ngừng run rẩy, bọn họ đều bị thương.
“Tiểu Hắc! Nhanh đi luyện hóa Tinh Thần chi tâm, để đám Long Tộc xem thường ngươi mở to mắt ra mà xem ngươi không phải Nghiệt Long bộ tộc!”
“Ngươi là Hắc Long có thiên phú dị bẩm! Ngươi là cường giả miễn dịch thần thông!”
“Mà quan trọng là, ngươi là huynh đệ của Diệp Lăng ta! Không có bất kỳ người nào có tư cách khinh thường huynh đệ của ta!”
Diệp Lăng rống to, Tiểu Hắc còn đang ngẩn người sau lưng Diệp Lăng, viền mắt rướm nước mắt, y rốt cuộc đã hiểu vì sao Diệp Lăng lại muốn giao Tinh Thần chi tâm cho y.
“Diệp Lăng!”
Tiểu Hắc đau lòng ôm đầu tru lên, nước mắt bốc hơi, y cắn răng vọt tới đỉnh núi, lao đến Tinh Thần chi tâm!
Ong ong, từng luồng sáng bao vây Tinh Thần chi tâm, Tiểu Hắc bắt đầu luyện hóa Tinh Thần chi tâm, một màn này làm cho Huyết Hải Tử phẫn nộ ngợp trời.
“Khốn kiếp!”
“Nhanh buông Tinh Thần chi tâm ra cho ta! Bỏ xuống! Đó là của ta, buông ra cho ta!”
Huyết Hải Tử gào thét, Diệp Lăng đối diện lại cười to, trong miệng đầy máu tươi, dáng vẻ rất đáng sợ.
“Vật của ngươi ư? Nó là của huynh đệ ta!!”
“Nếu ngươi muốn thì cứ tới đi, dù lão tử ta liều mạng thì cũng phải chiến cùng ngươi!!!”
“Tới đi nào! Tên khốn kia, chiến thôi!”
Diệp Lăng rống giận từng tiếng, khí tức đáng sợ càng ngày càng nồng đậm trong thân thể, Diệt Tiên Kiếm nâng lên, lao về phía Huyết Hải Tử.
Kiếm quang bao phủ toàn bộ thiên địa, Huyết Hải Tử đã hoàn toàn mất đi lý trí, gã đã điên rồi.
Phanh!
Hai người đụng vào nhau, hai tay Diệp Lăng siết chặt Diệt Tiên Kiếm, Diệt Tiên Kiếm vô cùng sắc bén lại bị Huyết Hải Tử dùng bàn tay nắm lấy.
Từng giọt máu tươi màu đen rơi xuống đất, Diệp Lăng cắn răng rống giận, Diệt Tiên Kiếm lóe ra một luồng kiếm quang kinh người.
“Cút ngay cho ta!”
Huyết Hải Tử thấy thế rống giận, chân nâng lên đạp mạnh vào bụng Diệp Lăng, Diệp Lăng cảm thấy bụng mình vừa hứng chịu một lực lượng khủng bố .
Phốc!
Diệp Lăng hộc máu phun thẳng lên mặt Huyết Hải Tử, hắn cắn răng.
“Tên khốn kiếp này! Cút!”
Hai cánh tay Diệp Lăng phát lực, không quan tâm chân Huyết Hải Tử đang chuẩn bị đạp đến, hắn cầm Diệt Tiên Kiếm chém Huyết Hải Tử.
Kiếm quang băng lãnh như đóng băng toàn bộ thiên địa, Huyết Hải Tử trợn mắt, trong lòng cảm thấy không ổn.
Viu!
Huyết Hải Tử vừa mới tránh thoát, kiếm của Diệp Lăng lướt qua gò má gã, kiếm quang lành lạnh bao phủ thân thể gã.
Nhưng trước khi gã lùi lại đã dùng hết sức đá ra một cước, khiến Diệp Lăng ngã bay ra ngoài.
Rầm!
Diệp Lăng quỳ một chân trên đất, chỉ đầu hắn vẫn ngẩng cao, hai con mắt tràn đầy vẻ hung ác tàn nhẫn!