Huyết Hải Tử bị Chưởng Trung Tiên Quốc hành hạ đến không thành hình dáng, gã đã đến tình trạng tan vỡ điên cuồng cực đoan.
Tinh Thần chi tâm cái gì, gã không cần nữa, hiện tại gã muốn giết chết Diệp Lăng, băm thành thịt nát!
Ầm!
Huyết quang nóng rực phóng ra, Huyết Hải Tử hóa thân một đoàn huyết quang tỏa khói xanh, lao nhanh về phía Diệp Lăng, khí thế rất ngông cuồng.
Diệp Lăng cười dữ tợn, nếu chơi liều mạng, Huyết Hải Tử ngươi nhằm nhò gì, đời trước khi lão tử thị sát thành tính, ngươi còn chưa sinh ra đâu!
Bạch!
Kiếm quang phiêu miểu phất phơ bay xuống, cổ tay Diệp Lăng rug lên, kiếm quang rực rỡ bổ xuống đoàn huyết quang kia.
Diệt Tiên Kiếm chém lên huyết quang, nhưng bất ngờ là huyết quang không tan vỡ!
Đúng, không hề vỡ tan, phải biết rằng Diệt Tiên Kiếm là Thần khí, dù là cực phẩm Tiên khí phòng ngự thì Diệp Lăng cũng có thể cắt nhẹ nhàng như cắt đậu hủ.
Nhưng bây giờ thì sao, chém một nhát mà không để lại dấu vết nào, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, nhưng Diệp Lăng chỉ thấy được bên ngoài, không nhìn thấy bên trong.
Trong Huyết quang, Huyết Hải Tử phun máu tươi, cả người rung động, trợn to hai mắt, một kiếm vừa rồi suýt chút đã đánh thân thể gã thành mảnh vụn.
Phải biết rằng lực phòng ngự của huyết quang này cực kỳ kinh người, đừng nói là Diệp Lăng, dù là một cường giả Tiên Tôn sơ kỳ chân chính dùng toàn lực thì cũng chưa chắc có thể phá vỡ huyết quang này.
Huyết Hải Tử không biết Diệp Lăng có Thần khí, nhưng huyết quang không tan vỡ vẫn hù dọa được Diệp Lăng.
Đáng tiếc, Huyết Hải Tử tuyệt đối không ngờ được rằng ngay sau đó Diệp Lăng lại cầm Đả Thần Thạch trong tay, thần sắc hắn dữ tợn, hai mắt tràn đầy quật cường.
“Lão tử không tin, để xem cái mai rùa này của ngươi bền đến mức nào!”
Diệp Lăng cắn răng, cánh tay giơ cao, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong tay hắn.
Đúng lúc này, hồng quang lao về phía lồng ngực Diệp Lăng, lực lượng cực kì mạnh mẽ, Diệp Lăng nghe được tiếng xương sườn mình gãy.
Răng rắc!
Diệp Lăng suýt nữa đã ngã xuống, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hàm răng đỏ ngòm màu máu.
“Tên khốn kiếp! Để ta xem cái mai rùa đen này của ngươi đặc biệt đến cỡ nào!”
Diệp Lăng rống giận, cánh tay xoay tròn, nắm Đả Thần Thạch điên cuồng đập hướng hồng quang!
Ầm một tiếng, Diệp Lăng cảm giác cánh tay mình tê dại, nhưng hồng quang vẫn như trước, lại còn tấn công hắn hung mãnh hơn!
Diệp Lăng bị hồng quang đập trúng lồng ngực, hắn bay ngược ra sau.
Diệp Lăng ngã xuống mặt đất, khó tin nhìn hồng quang kia, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, hắn không tin trên thế giới này lại có thứ Đả Thần Thạch không đập vỡ được!
Sự thực đang rành rành ra đó, nhưng Diệp Lăng vẫn hoài nghi, mà có một câu nói rất phù hợp với lúc này, đánh giá mọi chuyện phải xem từ bản chất.
Bởi vì lúc này ở trong hồng quang, Huyết Hải Tử như sắp qua đời, đây là tuyệt học của gã, lực phòng ngự kinh khủng, lực lượng đáng sợ, kèm theo biển máu không ngừng oanh kích địch nhân.
Dù là cường giả cùng cấp bậc thì cũng không làm gì được, nhưng Diệp Lăng dùng gạch đập khiến gã suýt nữa hôn mê.
“Ngươi là tên khốn kiếp! Lão tử ta không tin!”
Diệp Lăng tức giận, chộp lấy Đả Thần Thạch tiếp tục đánh hồng quang.
Tiếng gió rít vang dội, Diệp Lăng cắn răng, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn, Đả Thần Thạch đập mạnh lên hồng quang.
Ngay sau đó, răng rắc một tiếng, hồng quang nứt ra một khe nứt nhỏ bé, nhưng lúc này hồng quang phản kích rất mạnh.
Lao đến đâm thẳng vào thân thể Diệp Lăng, thân thể hắn chấn động, một ngụm máu tươi trào lên cổ họng lại bị hắn nuốt xuống.
“Lão rùa đen kia! Hôm nay lão tử sẽ đập nát mai rùa của ngươi!”
Diệp Lăng cười dữ tợn, lại cầm gạch đập, cút con mẹ nó đi, so tàn nhẫn liều mạng, lão tử không sợ bất cứ ai!
Đùng, đùng, đùng!
Hai kẻ liên tiếp ra chiêu, Diệp Lăng cầm gạch đánh, hồng quang điên cuồng phản kích, sau khi đập hơn mười phát, Diệp Lăng đứng không vững nữa.
Phải biết rằng lực lượng của hồng quang rất cường đại, đó là tất cả lực lượng của Huyết Hải Tử và biển máu ẩn chứa Tiên Lực ngưng tụ với nhau.
Nếu không phải thể phách của Diệp Lăng cường hãn thì chắc hắn đã không chịu nổi nữa, nhưng trải qua trận đánh thảm liệt như vậy, hồng quang đã tràn đầy vết nứt.
Răng rắc một tiếng, Diệp Lăng cầm gạch đập nát hồng quang, ngay sau đó, hắn ngẩn người, rồi cười lên ha hả.
“Ha ha! Buồn cười thật! Đừng đi ra dọa người vậy chứ, ha ha!”
Trên mặt đất, Huyết Hải Tử quỳ một chân, thân thể không còn chỗ nào lành lặn, khuôn mặt tràn đầy máu tươi.
So với Huyết Hải Tử, Diệp Lăng vẫn tính là thương nhẹ, bởi vì Huyết Hải Tử đã gần như phế đi.
“Khốn kiếp! Ngươi là tên khốn kiếp! Ta sẽ không tha cho ngươi!”
Huyết Hải Tử dữ tợn rống lên, gã thở hổn hển kịch liệt, miệng mắng chửi, nhưng lại không có động tác gì.
“Không buông tha cho ta? Tới đi! Để ta xem ngươi làm được gì!”
Diệp Lăng kéo thân thể bị thương nặng tới gần Huyết Hải Tử, đôi mắt trợn lên giận dữ, dùng gạch đập thẳng lên đầu gã.
Huyết Hải Tử bay đi, đập trúng một tảng đá cách đó không xa.
Tảng đá vỡ nát, đá vụn rớt xuống, Huyết Hải Tử giãy giụa bò dậy, đứng lên, thân thể loạng choạng.
“Ngươi rất mạnh, ta phải thừa nhận điều đó, nhưng ngươi không thắng được ta, bởi vì ngươi sẽ phải chết!”
Huyết Hải Tử cười to, đột nhiên, thần sắc gã trở nên nghiêm túc, trong mắt tràn đầy sát cơ.
Huyết Hải Tử kết ấn, từng luồng pháp ấn lượn lờ giữa các ngón tay, khí tức đáng sợ không ngừng tăng lên.
“Một kích này là một kích cuối cùng của ta, nếu ngươi không đỡ được, vậy ngươi sẽ chết!”
Huyết Hải Tử cười to, dần dần, trên đỉnh đầu gã xuất hiện một biển máu rộng lớn, ban đầu biển máu rất bình tĩnh, sau đó lại cuộn trào mãnh liệt.
Ba!
Biển máu cuồn cuộn, toàn bộ thiên địa rung chuyển, Tôn Tiểu Yêu và gã cường giả còn sống kia cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.