Tôi Đói, Anh Nuôi Không?

Chương 6

“Bạc Nghiên, người trên giường cậu là ai? Có phải Hứa Chi Vi không? Cô ấy đang ở giường cậu à?”

6

Anh ấy nắm chặt mép giường, ngón tay dùng lực đến mức tái trắng, giọng nói gấp gáp đầy hoảng hốt.

Tôi cũng không hiểu nổi, Thẩm Hoài đang căng thẳng vì điều gì.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vô duyên reo inh ỏi.

Bạc Nghiên kéo rèm giường ra, lười nhác nhìn anh ấy, rồi chỉ tay xuống sàn.

“Cậu nghĩ gì vậy?”

Thẩm Hoài nhìn theo—

Là điện thoại của tôi, đang nằm dưới ghế của anh ấy.

Thẩm Hoài cúi xuống, nhặt điện thoại lên, giọng đã bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, tôi hiểu nhầm. Cô ấy để quên điện thoại.”

Hiểu nhầm sao?

Thật ra là tối qua tôi làm rơi điện thoại lúc cởi áo.

Khi đó đang mải mê, chẳng ai buồn cúi xuống nhặt.

“Thẩm Hoài, cậu làm sao vậy?” Bạc Nghiên nhìn nghiêng mặt anh ấy, cố tình hỏi, “Hứa Chi Vi là ai? Bạn gái cậu à?”

“Không phải, chỉ là một người bạn.” Thẩm Hoài ngừng lại, nhấn mạnh thêm, “Bạn bình thường thôi.”

Anh ấy cất điện thoại vào túi, lần này rời đi rất nhanh.

Tôi chống tay ngồi dậy.

Bạc Nghiên dựa người vào thành giường, khóe môi khẽ nhếch nhìn tôi.

“Dậy rồi à?”

Tôi kéo chăn che cơ thể, ngập ngừng gật đầu.

“Hôm qua cảm ơn anh.”

Nghe vậy, Bạc Nghiên cười nhạt, cơ thể nghiêng hẳn ra ngoài, tay áp nhẹ lên mũi, giọng thờ ơ.

“Được thôi. Lần đầu của tôi, đổi lại được một câu cảm ơn.”

Tôi vừa kéo chăn, vừa chậm rãi dịch người, tay quờ quạng tìm đồ.

Bạc Nghiên thò tay dưới gối, lấy ra áo lót của tôi, hai ngón tay nhấc lên trước mặt tôi.

“Không cần khách sáo, tôi giúp đời thêm một việc tốt.”

Rồi anh lật chăn, xuống giường ngay lập tức.

Tôi kéo chặt rèm giường, bắt đầu thay đồ.

Bạc Nghiên tìm ra một chiếc sơ mi trắng, nhét qua khe rèm.

“Mặc cái này đi. Em mặc hoodie nhìn âm u quá.”

“Em mặc đồ của mình được rồi.”

Bạc Nghiên bất lực thở dài.

“Em bắt tôi phải nói thật sao? Áo của em bị bẩn rồi.”

“À.”

Tiết thứ hai buổi sáng là toán cao cấp.

Giờ giải lao, Thẩm Hoài đến tìm tôi để trả điện thoại.

Tôi mặc sơ mi trắng và chân váy ngắn, tóc dài xõa trước ngực, gió thổi tung bay.

Thẩm Hoài sững sờ: “Em ổn rồi à?”

Tôi cầm lấy điện thoại từ tay anh ấy, khẽ đáp: “Ừm.”

Trước đây tôi luôn bám theo anh ấy, lo sợ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thú, sống không ra con người.

Thẩm Hoài nhìn bàn tay trống không, thu lại chút cảm xúc dư thừa.

“Nếu em tự giải quyết được rồi, thì đừng ép anh nữa.”

Tôi cúi mắt: “Sau này sẽ không nữa.”

Chúng tôi đứng đó, chẳng biết nói gì thêm.

Cho đến khi Thẩm Hoài lên tiếng không đúng lúc: “Em mặc sơ mi trắng trông rất đẹp.”

Tôi định bảo, đó là áo của bạn cùng phòng anh, nhưng lại không nói ra.

Thẩm Hoài như vô tình nhắc:

Bình Luận (0)
Comment