Tôi Đói, Anh Nuôi Không?

Chương 7

“Áo này là của một thương hiệu khá hiếm, bạn cùng phòng anh rất thích.”

7

Tôi quay đầu nhìn anh, nhưng không đoán được ý anh là gì.

“Em cũng mua, không được à?”

Thẩm Hoài không nói gì nữa.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi chuẩn bị quay lại lớp.

Thẩm Hoài bước lên chặn tôi, tay cầm một tuýp thuốc mỡ.

“Anh mang cho em.” Thẩm Hoài chỉ vào chỗ khuỷu tay tôi, “Tối qua em có phải đập vào đâu không?”

Tôi không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Thẩm Hoài, em từng nói rồi, cơ thể em không giống người bình thường, mấy loại thuốc này không có tác dụng với em.”

Sau khi ở bên Bạc Nghiên, tôi đã không còn vết thương nào nữa.

Thẩm Hoài khựng lại, thu tay về, ném tuýp thuốc vào thùng rác.

Từng chữ một, anh nói: “Là anh quên mất, em không phải là con người.”

Nói xong câu đó, anh bỏ đi.

Tôi nhìn thùng rác.

Nếu là trước đây, tôi sẽ nhặt lại, đuổi theo anh, dỗ dành anh.

Nhưng lần này, chẳng còn lý do gì để nhặt lại nữa.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi lấy lại điện thoại là thêm Bạc Nghiên vào WeChat.

Không biết bày tỏ thế nào, tôi chuyển cho anh 500 tệ.

[Có ý gì đây?]
[Em gái, em đùa anh à?]
[500 tệ, em không hài lòng sao?]

Chỉ qua vài dòng tin nhắn, tôi cũng có thể tưởng tượng được giọng điệu của anh.

[Không phải. Lần trước anh bảo không có tiền mà? Em đưa anh tiêu, mua đồ ăn vặt.]

[Hiểu rồi. Vậy thêm 20 nữa, chuyển một thể đi.]

Anh trả lại tôi 500 tệ.

Tôi nhìn điện thoại, cười ngốc nghếch.

Bạn cùng phòng nghiêng người qua, chọc vai tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Chuyện gì đây? Cậu với Thẩm Hoài có tiến triển rồi à?”

Tôi tắt điện thoại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

“Không phải Thẩm Hoài, là người khác.”

“Cậu thông suốt rồi? Cuối cùng cũng không theo đuổi Thẩm Hoài nữa? Thảo nào…”

Ánh mắt cô ấy đầy tò mò, như vừa phát hiện ra bí mật gì đó.

“Thảo nào gì?”

“Thảo nào hôm nay cậu mặc sơ mi này. Khụ khụ, là của ‘người khác’ đó à?”

Tôi hơi sững người: “Sao cậu đoán ra?”

Cô ấy nhanh chóng kéo tay áo tôi lên, chỉ vào logo thêu trên đó.

“Thương hiệu này chỉ làm đồ nam thôi.”

Tôi chết lặng hồi lâu.

Thẩm Hoài, anh ấy, có phải cũng biết không?

Nhưng thế cũng tốt.

Có lẽ lần gặp tới, tôi có thể đề nghị giải trừ hợp đồng với anh ấy.

Sau giờ học, dòng người tràn ra từ giảng đường.

Tôi bất ngờ nhìn thấy Bạc Nghiên từ xa.

Anh đi cùng hai, ba nam sinh khác, khiến không ít nữ sinh xung quanh lén nhìn.

Quả nhiên trai đẹp toàn chơi với trai đẹp.

Trong đám đông, Bạc Nghiên vẫn là người nổi bật nhất, dáng cao, chân dài, gương mặt xuất sắc.

Thậm chí có người khẽ cảm thán.

“365 ngày, anh ấy cho tôi mượn chơi hai ngày thì đã sao?”

Hai nữ sinh bước đến bắt chuyện, nhưng bị anh từ chối chỉ bằng vài câu.

Giọng bạn cùng phòng tôi vang lên bên tai.

“Hotboy của khoa Tài chính đây, nghe bảo khó cưa lắm, lần này coi như tận mắt chứng kiến rồi.”

“Cậu nói Bạc Nghiên? Anh ấy kiêu ngạo lắm à?”

Tôi ngớ người, trong mắt tôi anh ấy khá ngoan mà.

Theo phản xạ, tôi nhìn về phía anh.

Bình Luận (0)
Comment