Cách 50 mét, Bạc Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm đúng ánh mắt tôi.
Tôi vội kéo bạn cùng phòng đi thẳng.
Lần đầu tiên, tôi sống cuộc đời của riêng mình.
Quả đúng như tôi nghĩ, việc “lên giường” hiệu quả hơn hẳn so với chỉ hôn.
Thể lực của Bạc Nghiên quả thực rất tốt.
Nhưng nửa tháng sau, tôi lại đói.
Tôi nằm bò trên giường, nhắn tin cho Bạc Nghiên.
[Em đói rồi, anh ở đâu?]
8
Tôi đợi rất lâu mà không thấy anh trả lời.
Tôi đành gọi điện.
Nhưng người bắt máy lại không phải anh.
“Anh Nghiên, điện thoại của anh kêu này. Gì đây? Mỹ Dương Dương gọi à?”
Tôi nghe mà cạn lời.
Anh đặt cho tôi cái biệt danh gì thế?
Lúc đó, Bạc Nghiên đã cầm lấy điện thoại.
Giọng anh lười nhác, qua sóng điện thoại nghe càng mềm mại:
“Tìm anh? Có việc gì?”
Tôi dùng đầu ngón tay vẽ những hoa văn trên ga giường.
“Bạc Nghiên, em đói rồi.”
“Muốn hẹn anh đi ăn à?” Giọng anh hơi kéo dài ở cuối câu.
Tôi nuốt khan: “Muốn ăn anh.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Gửi địa chỉ cho em.”
Điểm hẹn là một quán bi-a gần trường.
Bạc Nghiên cầm cây cơ, chậm rãi di chuyển đến mép bàn, cúi người xuống, tay đưa về phía trước, nhắm mục tiêu.
Mấy nam sinh xung quanh chăm chú theo dõi.
Nhưng anh chưa kịp đánh, tôi đã nắm lấy cổ tay anh, ép anh xoay người, nửa thân trên bị đè lên bàn bi-a.
Anh vừa định ngẩng đầu, tôi đã cúi xuống hôn anh.
Cây cơ trong tay anh bị trượt, nhanh chóng làm mấy quả bi rơi xuống đất, phát ra tiếng trầm đục.
Cả đám người xung quanh đều sững sờ.
“Vừa nãy vị trí bi là ở đâu, còn ai nhớ không?”
“Đừng lo bi nữa, cậu có phải anh em không! Bạc ca của tôi bị làm sao thế này! Báo cảnh sát đi, mau lên!”
“Tôi cảnh cáo cô, thả Bạc Nghiên ra ngay! Tôi đang quay video đấy!”
Tôi hôn đủ rồi mới chịu buông Bạc Nghiên ra.
Anh ấy như vừa bị giày vò, tóc tai rối bời, bị tôi ép trên bàn, giọng nói phức tạp mà bất lực.
“Em có thể đừng lúc nào cũng gấp gáp thế không? Anh đâu có cấm em hôn.”
Bạc Nghiên đứng thẳng dậy, cúi người nhặt cây cơ bi-a dưới đất, nhìn đống lộn xộn trên bàn.
“Để anh đánh nốt cú này thì có sao đâu?” Anh thở dài chán nản. “Anh đang thắng mà.”
Tôi chần chừ một chút: “Thật ra em biết đánh, để em thắng lại cho anh.”
Tôi đi gọi người tới sắp xếp lại bàn bi.
Một ván mới lại bắt đầu.
Bạc Nghiên để tôi chơi vài lượt trước, chờ khi tỷ số tụt thì anh mới lên.
Tôi từ chối: “Vậy anh sẽ chẳng có cơ hội chơi nữa.”
Bạc Nghiên búng ngón tay khẽ chạm vào trán tôi, thản nhiên bảo: “Con dê nhỏ này cũng biết khoác lác ghê. Đứng bên nhìn anh đi.”
Anh ấy thực sự đánh khá tốt, nhưng dường như hơi căng thẳng, vài lần mắc những lỗi kỳ lạ.
Mấy người bạn của anh cũng nhận ra, thỉnh thoảng thì thầm với nhau rồi liếc nhìn tôi.
Tôi chọn một cây cơ bi-a, bước tới bên cạnh anh: “Để em.”
Một cú đánh dọn sạch bàn.
Cả phòng rơi vào im lặng.
Bạc Nghiên cố tỏ vẻ bình thản.