Trong khung cảnh hỗn loạn, hắn dường như mới nhớ đến ông cụ đang đứng trên sân khấu.
Khóe môi Tống Yếm Ly nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ chế giễu nhìn ông cụ.
"Ông hỏi anh ta đi, anh ta có thực sự là con trai của ông không?"
Người được gọi là con riêng của nhà họ Tống vốn đang cúi đầu lặng lẽ bất ngờ quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục trước mặt Tống Yếm Ly.
"Tôi không phải, cầu xin anh tha cho tôi, tôi bị ép phải đến đây.”
Ông cụ nhà họ Tống c.h.ế.t lặng nhìn kẻ phản bội, trong khi đó chỉ nghe thấy tiếng cười nhạt của Tống Yếm Ly.
Nhóm vệ sĩ áo đen phía sau nhanh chóng tiến lên, một trái một phải bắt lấy ông cụ, chuẩn bị đưa đi.
Tống Yếm Ly chậm rãi bước đến bên cạnh ông cụ, giọng nói nhẹ như khói sương nhưng lại có thể khiến người khác thấy rùng mình.
"Từ năm tôi mười tuổi, tôi đã hiểu rõ ông chưa bao giờ coi tôi là con trai ông.”
"Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, nếu đã căm ghét tôi đến vậy, thì sao ngày xưa còn sinh ra tôi?”
"Nếu không, làm sao tôi lại trở thành một con quái vật thế này..."
Giọng nói của hắn như một tiếng thở dài, khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Ngay giây phút đó, trong sự im lặng đến đáng sợ của cả hội trường.
Tống Yếm Ly như đang trêu đùa một chú chim nhỏ, khẽ vẫy tay về phía tôi.
"Miên Miên, lại đây."
16.
Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trong lòng Tống Yếm Ly.
Chân vừa động đậy, từ cổ tay vang lên tiếng leng keng của sợi dây khóa bằng kim loại mạ vàng.
Tống Yếm Ly không nói một lời, bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Tôi muốn ngăn cản, nhưng cơ thể mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Bị cởi sạch đồ, tôi vội vã trốn vào chiếc áo khoác vest rộng lớn của hắn, miễn cưỡng che chắn được thân thể, chỉ để lộ đôi chân dài ra bên ngoài.
"Anh làm gì vậy?!" Tôi tức giận hỏi.
"Lúc nãy anh ta đã chạm vào cổ tay này phải không?" Tống Yếm Ly mở lời.
Tôi ngẩn người, cái gì cơ?
Ngay sau đó, cổ tay tôi bị hắn nắm chặt.
Hắn cúi đầu, cổ tay tôi truyền đến cảm giác ướt át.
Đến khi cổ tay trắng trẻo, yếu ớt của tôi bị hắn cắn, liếm, để lại chi chít dấu vết bầm tím, Tống Yếm Ly mới tỏ vẻ hài lòng.
Cổ tay tôi đau nhức đến mức không nhấc nổi cánh tay để tát hắn.
Tôi dùng chân đạp hắn, tiếng xích lại leng keng vang lên.
Đột nhiên, đùi tôi bị bàn tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt.
Tống Yếm Ly cúi xuống, từng chữ sắc lạnh bật ra từ đôi môi hắn.
"Em vẫn còn thích anh ta à?”
"Chia tay với anh là vì muốn ở bên anh ta đúng không?”
"Ngay cả việc đưa tên con riêng kia đến đây cũng là do em và Cố Niệm bàn bạc cùng nhau, phải không?"
Tôi muốn giải thích, nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Khóe mắt Tống Yếm Ly đỏ ửng, giọng nói khàn đặc như sắp khóc.
"Quay về bên anh được không, Miên Miên?"
Hắn không ép buộc, không đe dọa, nhưng ánh mắt ướt át ấy tràn đầy sự van nài.
Nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng lại khiến người khác cảm giác hắn yếu đuối đến mức chỉ cần một cú đẩy nhẹ là tan vỡ.
Tôi lắc đầu.