Ngay lập tức, đôi chân bị khóa bởi sợi xích bị giữ chặt hơn, cơn đau nhói lên từ chân khiến tôi nhíu mày.
"Anh có thể giao tập đoàn Tống Thị cho Cố Niệm, chỉ cần em... ở lại bên anh..."
Người đàn ông kiêu ngạo, sắc bén vừa rồi bây giờ đỏ hoe khóe mắt, như một chú cún đáng thương đang van nài.
Giọng hắn run rẩy, hàm răng nghiến chặt.
"Anh chẳng cần gì cả, chúng ta hãy như trước đây được không…?"
Trái tim như bị xe cán qua.
Tôi cắn môi, nói: "Cho em chút thời gian… Em vẫn còn phải khiến Cố Niệm..."
"... mất đi ánh hào quang của mình." Tôi hoàn thành câu nói còn lại trong lòng.
Thế nhưng, vẻ mặt của Tống Yếm Ly lập tức lạnh đi.
"Anh vẫn thích dáng vẻ em không thể nói được gì như thế này..."
17.
Trên chiếc ghế sofa bọc da đen, tôi kiệt sức ngả người ra sau, nhưng lại bị người đàn ông kia kéo về phía trước.
Tôi nghẹn ngào bật khóc.
Tống Yếm Ly áo quần chỉnh tề, ngay cả chiếc áo sơ mi cũng không nhăn lấy một chút, thản nhiên nhìn tôi khóc ướt cả ghế sofa.
Sáng hôm sau, tại bàn ăn.
Tôi ủ rũ, được Tống Yếm Ly bế tới bàn ăn để dùng bữa.
Hắn dịu dàng dỗ dành.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
"Ngoan nào, uống chút sữa để bồi bổ sức khỏe nhé."
Tôi mím chặt môi, lắc đầu từ chối, Tống Yếm Ly kiên nhẫn khuyên nhủ.
"Nghe lời nào, há miệng ra, uống một chút thôi..."
Chỉ cần hắn khẽ cử động, nước mắt tôi đã như muốn trào ra.
Tôi nghẹn ngào, giọng hòa với cả tiếng khóc.
"Được rồi, em uống, em uống… Anh đừng động đậy nữa."
Tống Yếm Ly không ép buộc tôi nữa, chỉ nhét một viên kẹo vào miệng tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đột ngột dùng cánh tay siết chặt lấy eo tôi.
Tôi lập tức xoay người, bám chặt lấy vai hắn, cầu xin hắn.
"Tống Yếm Ly… Đừng mà..."
Hắn lại vô tội nhún vai, tỏ vẻ ngây thơ.
"Sao thế? Anh chỉ định đổi chỗ ngồi thôi mà."
Rồi hắn dịu dàng hỏi: "Ngồi thế này… Em thấy thoải mái hơn không?"
[Ah… tình yêu bắt mắt này...]
[Tôi tưởng tối qua là bữa chính, hóa ra chỉ là món khai vị.]
18.
Tôi lại trở về với cốt truyện gốc.
Bị Tống Yếm Ly giam cầm trong biệt thự.
Tôi thử làm nũng, vòng tay qua cổ hắn mà lắc lắc.
"Em muốn ra ngoài dạo phố...”
"Anh cho em ra ngoài một chút được không?”
"Mùa xuân hoa nở rồi, em muốn đi chơi mà..."
Tống Yếm Ly có vẻ rất hưởng thụ sự làm nũng của tôi, nhưng chìa khóa chiếc xích trên cổ chân tôi vẫn nằm trong túi áo vest của hắn.
Tôi tức đến nghiến răng, đành lê thân thể mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi.
Không biết đã ngủ bao lâu.
Dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.
Tôi mơ màng tỉnh dậy, còn chưa kịp xỏ giày đã bị Tống Yếm Ly bế xuống lầu.
Ở đại sảnh dưới tầng một biệt thự, các giám đốc thương hiệu cao cấp đều đứng ngay ngắn.
Cả đại sảnh được chia khu: trưng bày quần áo, túi xách, trang sức, đồ trang trí đến từ các thương hiệu hàng đầu thế giới.
Mọi thứ lộng lẫy, xa hoa, chẳng khác gì gian hàng của trung tâm thương mại.
Thậm chí còn có những người mẫu có số đo tương đương tôi đang thay trang phục, đi catwalk để trình diễn.