Chương 165: Mục tiêu của mọi người.
“Tín hiệu đã bị ngắt!”
Người ở trên Phi hành khí đều đang khẩn trương nhìn chằm chằm quang ảnh, khu vực D nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, 30 robot tiểu trùng nhiếp ảnh bay ra, chỉ cách không đến mười km, nhưng tín hiệu của hai mươi robot tiểu trùng đã bị chặt đứt, trên màn hình hiện lên một mảnh bông tuyết.
Tín hiệu của thiết bị trí não trên cổ tay Vân Mạt cũng chớp động hồng quang, nàng chỉ kịp đem tọa độ trước mặt gửi đi, liền bị mất tín hiệu.
“Xem ra, vị trí này là cố ý chuẩn bị!”
“Không có tín hiệu cũng không ảnh hưởng gì đến việc tải bản đồ chứ?” Vân Mạt hỏi.
“Đây, bản đồ đã truyền tới”, Lưu Dược phất tay, đem hình ảnh phóng đại, chiếu đến chỗ mà mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Tất cả hãy mặc y phục phòng hộ vào”.
Không cần chỉ thị của nàng, mọi người đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.
Mặt trên của y phục phòng hộ có một cái huy chương cực lớn, vừa nhìn đã biết ngay là đồ được sản xuất bởi Hoắc thị.
Nếu Hoắc Xuyên ở chỗ này, sợ là lại muốn khoe khoang, ba của hắn trừ bỏ quyên góp thư viện, còn quyên góp cả thiết bị. Tất cả đều vì lo lắng cho con trai, đúng là đã làm đủ mọi chỗ.
Ngón tay của Triệu Diệu ở trên bàn phím tung bay, phân tích khả năng xuất hiện vấn đề.
“Không phải vấn đề về chất lượng dụng cụ, từ trường của nơi này có chút không đúng!” Triệu Diệu nói.
Lưu Dược ở đằng sau trợ thủ cho hắn, hình ảnh ở mặt trên của quang bình thật mau lại hoá thành một khối.
“Còn robot quay chụp không?” Vân Mạt hỏi.
“Còn 50 cái dự phòng”, Lưu Dược tra xét số liệu hậu trường, trấn định trả lời.
“Tăng công suất mạnh lên hết cỡ, toàn bộ thả đi ra ngoài”.
“Rõ!”
Lần này hình ảnh rõ ràng lên không ít, xuất hiện ở chỗ trước đó là một mảnh bông tuyết. Bọn họ đánh dấu một vòng tròn vào khu vực ám sắc.
“Là nơi này sao?”
Triệu Diệu đem hình ảnh phóng to lên, những người khác cũng đi theo nhìn.
Tay trái Vân Mạt không ngừng bấm đốt ngón tay, trong tay phải hàn quang của tiền xu chớp động, một lát sau nàng gật gật đầu, “Chính là nơi đó, D5”.
“Không dễ a!”, Triệu Diệu vuốt cằm, có chút trầm ngâm.
“Nói vậy là có ý gì?” Cố Tử đi lên, dáng người yểu điệu mang theo một cổ kình phong.
“Nếu ta nhớ không lầm, trong bản đồ trước đó, nơi này chính là thành hoang phế, còn sót lại không ít các kiến trúc cũ, muốn tầm soát hoàn toàn, sợ là chúng ta phải tự mình đi ra ngoài.”
Vân Mạt gật đầu, nhanh chóng vẽ ra mấy phương vị trên giấy, “Các vị học trưởng, đến lúc này rồi, ta liền không khách khí.”
“Ta không thể xác định được chuyến đi này sẽ có vấn đề gì xảy ra, ta kiến nghị chia làm sáu tổ, lấy nơi đỗ hàng hạm làm chuẩn, phân biệt đẩy mạnh đi lên phía trước, vô luận đi đến nơi nào, cần thiết mỗi năm phút phải thông báo vị trí một lần.”
Tuy rằng nàng biết bói toán, nhưng Vân Mạt không thích đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng trong tay.
Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, ở địa hình không hoàn toàn xác định được, cùng với chưa biết rõ tình huống thực lực của đối phương, liều lĩnh chính là đi tìm chết.
Mọi người không có ý kiến khác, Vân Mạt muốn đi, nhưng lại bị giữ lại.
Để người trực tiếp đi dò xét, so với sử dụng robot tiểu trùng nhiếp ảnh thì cao minh hơn rất nhiều.
Vân Mạt ở trên hàng hạm, nhìn thấy màn hình lúc sáng tỏ, lúc lại bị nhoè.
Chờ khoảng nửa giờ, toàn bộ mọi người đều đã trở lại.
Cố Tử kéo phòng hộ ở trên đầu xuống, vỗ vỗ phủi đất cát bám trên quần áo.
“Học tỷ, ngươi đã đi đến chỗ nào thế, sao một thân bụi bặm như vậy?”
“Đừng nói nữa”, trên người, trên đùi của Cố Tử tất cả đều là màu đen hôi thối, một bên rửa sạch một bên nói chuyện, “Bị rơi vào trong một cái động, thiếu chút nữa bị chôn trong đó.”
“Đều đã trở lại rồi sao?” Vân Mạt điểm điểm nhân số, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
“Đã trở lại, không có dị thường gì”.
Lưu Dược nhìn cái này, xem cái kia, lặng lẽ hỏi Vân Mạt, “Có cái gì không đúng sao?”
Vân Mạt lắc đầu, đưa mắt ra hiệu.
“Ngươi có phương hướng đúng không?” Lưu Dược vẫn là rất hiểu nàng.
Vân Mạt gật đầu, làm động tác im lặng.
Nhà ăn của Phi hành khí phân bố ở bốn góc, mấy thành viên tiểu đội tụ ở bên nhau bổ sung năng lượng.
Vân Mạt bưng mâm đi đến bên cạnh Diệc Lương cùng Triệu Diệu, lặng lẽ ở trên trí não đưa vào mấy dòng chữ, “Học trưởng, ngươi có năng lực chế trụ Cố học tỷ không?”
Ánh mắt của Diệc Lương lạnh lẽo nhìn nhìn nàng, nhíu chặt mày, đợi Vân Mạt đem mấy dòng chữ xóa sạch, sau đó lại không tiếng động gật gật đầu.
“Đội bốn người bên kia, lại đây một lát đi……”
“Tiểu học muội, tìm chúng ta có chuyện gì sao?”
Thần thái của Cố Tử vẫn thản nhiên như vậy, một chút cũng không nhìn ra được có gì dị thường.
“Học tỷ, hình ảnh chụp của tổ các ngươi có chút vấn đề”, Vân Mạt chỉ có thể tìm được cái lý do bịa đặt này để thả lỏng cảnh giác của bọn họ.
“Phải không? Vừa rồi tất cả đều đã xem qua, cũng giống như những đội khác, không có gì khác biệt lắm nha”, Cố Tử một chân đứng thẳng, một chân lắc lư.
“Ân, xác thật là có chút dị thường”.
Vân Mạt chớp chớp mắt, Diệc Lương cùng Triệu Diệu đột nhiên ra tay.
Phản ứng của Cố Tử cực nhanh, nháy mắt liền rút súng ở bên hông ra, chuẩn bị xạ kích.
Nhưng lại bị các học sinh khác từ tứ phía xông tới chế trụ.
“Ngươi muốn làm gì?!” Cố Tử hô to.
“Không có việc gì, đừng khẩn trương!”
Vân Mạt cởi vòng tay xuống, ngân châm bóng loáng ở trong ánh mắt của Cố Tử chớp động, bên ngoài vành mắt bao quanh bởi một vòng sáng bạc.
Thật nhanh, bốn con trùng đen nhánh tanh hôi bò ra ngoài, nhanh chóng bị đốt thành một đám tro.
Cố Tử cùng với bốn người khác liền hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại, xã đoàn bao gồm sáu mươi người này, tất cả đều vẻ mặt căng thẳng, hơi thở ngưng trọng.
Người Tinh Minh!
Đối thủ quá đáng sợ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, là có thể làm một người mất đi tư tưởng, vậy Hoắc Xuyên ở chỗ đó…….?
“Khởi động phi hành khí, trước tiên đưa mấy người Cố học tỷ đi ra ngoài, thuận tiện báo tin luôn”, Vân Mạt triệu tập mọi người, ngữ điệu vô cùng cẩn thận, nhiệm vụ này đã không phải công việc mà bọn họ có thể hoàn thành.
Trước tiên, chỉ có thể liên hệ với quân đội rồi lại trở về.
“Phi hành khí bị trục trặc!”
Triệu Diệu phụ trách trông giữ hệ thống điện từ khẽ quát một tiếng, hắn đã thử rất nhiều lần, đều không thể khởi động.
Quách Bạch tiến đến phía trước, bận rộn thao tác ở trên đài một trận, phát hiện thật sự không có biện pháp khởi động.
“Các ngươi có thể liên hệ được với các xã đoàn khác không?”
Triệu Diệu đã gửi tin tức đi từ sớm, nhưng không có bất luận hồi âm nào.
Ngay cả kênh mã hoá riêng của Vân Mạt cùng Liên Nghệ bên kia, đều đã vô pháp liên lạc.
Lúc này, nhóm người bọn họ đã trở thành một đám học sinh bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Là người Tinh Minh, bọn họ muốn làm cái gì?” Khuôn mặt Mạc Mặc trầm xuống, cảm giác nguy cơ ở trong lòng vô cùng mãnh liệt.
Triệu Diệu ở mặt trên của quang bình đánh ra phân tích của hắn, “Thứ nhất, nơi đây tín hiệu bị ngăn trở. Thứ 2, người tới đây đều là học sinh. Thứ 3, bọn họ có thể ở trong khoảng thời gian rất ngắn khống chế thần chí.”
Ba điều vừa nêu ra, những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Triệu Diệu ở trên quang bình tiếp tục đánh chữ, “Thứ Tư, học sinh không có biện pháp rời đi.”
Mạc Mặc vuốt đầu vai, có chút lạnh lẽo, “Ta như thế nào cảm thấy giống như đang ở trò chơi sinh tồn….”
Lưu Dược buột miệng thốt ra, “Bọn họ cần người, có phải đang làm thực nghiệm gì, cần hàng mẫu hay không? Dưới hoàn cảnh này, học sinh là đối tượng tốt nhất để bắt giữ hàng loạt.”
Vân Mạt vuốt cằm gật đầu, “Vô cùng có khả năng. Hiện tại, tình huống đã sáng tỏ, ta nghĩ Hoắc Xuyên chỉ là một nhiệm vụ thuận tay mà thôi, mục đích của bọn họ, chỉ sợ là tất cả mọi người đến đây.”
Nếu thật giống như trong suy nghĩ của mọi người, vậy điều này thuyết minh, trong trường học có người bụng dạ khó lường, nội ứng ngoại hợp mới có thể an bài một cái bố cục lớn như vậy.
“Đúng vậy”, Triệu Diệu tiếp tục phân tích, “Nếu không phải phát hiện ra sự dị thường của nhóm Cố tử, bọn họ có phải hay không sẽ đi theo chúng ta cùng nhau trở về? Nếu tất cả mọi người đều giống như vậy thì sao?”
Khi hắn nói chuyện, nhịn không được rùng mình một cái, “fuck, không phải chuyện thật giống như suy đoán của ta chứ?”
Vân Mạt biểu tình nghiêm túc, “Vô cùng có khả năng, ta nghĩ, bọn họ đại khái là muốn mượn nhiệm vụ lần này, bất động thanh sắc chế tạo con rối.”
“Không sai”, Triệu Diệu cũng gật gật đầu, “Đây chỉ sợ là giải thích hợp lý nhất.”
Vân Mạt nhìn chằm chằm lòng bàn tay, quẻ thượng khảm, quẻ hạ cấn, là quẻ kiển. (*)
Trên núi có nước, nước tụ thành sông, chảy xuống bình nguyên, quẻ Khôn biểu tượng bình nguyên, phương hướng Tây Nam. Lợi Tây Nam, bất lợi Đông Bắc, lợi thấy đại nhân.
Ra cửa khả năng gặp nạn, lợi đi về phía Tây Nam, lợi thấy đại nhân?
Xem ra quân đội đang ở trên đường.
-------------------------------
Quẻ 39: Sơn Thủy Kiển (còn gọi là quẻ Kiển)
Quẻ thượng khảm, quẻ hạ cấn: quẻ bên trên là Khảm (Thủy -Nước), quẻ bên dưới là Cấn (Sơn – Núi)
☶ Cấn hay Núi
☵ Khảm hay Nước
Thoán từ:
Kiển: Lợi Tây Nam, bất lợi đông Bắc, lợi kiến đại nhân, trinh cát.
Dịch: Gian nan: đi về Tây nam thì lợi, về đông Bắc thì bật lợi. Gặp đại nhân giúp cho thì có lợi; bền giữa đạo chính thì mới tốt.