Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 167 - Chương 167. Bứt Dây Động Rừng

Chương 167. Bứt dây động rừng Chương 167. Bứt dây động rừng

Chương 167: Bứt dây động rừng

Trên mặt của Hoắc Xuyên hiện ra thống khổ.

Giả An Lâm vỗ vỗ mặt của hắn, “cho ngươi một cơ hội cuối cùng, gọi nữ sinh kia tới!”

“Phi……” Hoắc Xuyên không còn sức lực đáp lại, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn khó chịu, bất quá cũng may, loại đau đớn này, có thể làm hắn tiếp tục bảo trì thanh tỉnh.

“A, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Giả An Lâm giơ tay lên, chuẩn bị tát cho hắn một cái, đúng lúc đó thiết bị trí não của Hoắc Xuyên sáng lên.

Vân Mạt không nghĩ tới, tự nhiên thật sự có thể kết nối.

Hoắc Xuyên gian nan nâng tay lên, theo bản năng muốn cắt đứt.

Giả An Lâm ngoài cười nhưng trong không cười, giật tóc của hắn, đem trí não giơ lên trước mắt hắn, lợi dụng phân biệt đồng tử, xác nhận thân phận, nhận cuộc gọi.

“Hoắc Xuyên?” Vân Mạt làm bộ không chút để ý hỏi.

Nàng hiện tại đã tới một chỗ trông giống như vách tường, tận lực đem màn ảnh đẩy gần, để khuôn mặt của mình chiếm tuyệt đại bộ phận màn ảnh, không có nhìn thấy phong cảnh ở đằng sau lưng.

……, đối diện không có âm thanh.

“Hoắc Xuyên, ngươi không phải đã hẹn cùng nhau đánh Vương Giả sao?”

……, vẫn không có âm thanh, nhưng màn ảnh đã bị kéo ra xa.

Một màn trước mắt khiến nàng vĩnh viễn không thể quên.

Hoắc Xuyên dựa ở trong góc, trên thân thể hắn, bắt đầu từ bộ vị cột sống, không ngừng có hắc tuyến bò tới bò lui.

Cơ bắp cả người Vân Mạt căng chặt.

Đây là tra tấn, bọn họ là cố ý!

Trong lòng Vân Mạt bốc lên một loại phẫn nộ không thể miêu tả.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoắc Xuyên, hắn là bộ dáng gì?

Đó là một tên thiếu gia nhà giàu động một chút là có thể giận dỗi.

Sau khi đã quen thuộc, lại phát hiện, hắn cũng là một bằng hữu cứng cỏi, đáng để tin tưởng.

Hiện tại, càng là một người vì để bạn của mình không rơi vào tình cảnh nguy hiểm, mà bản thân cố gắng chịu đựng hành hạ cùng thống khổ.

Một người bừa bãi, tự dung tự tác, hiện tại cư nhiên ở trước mặt của nàng, biến thành bộ dáng như thế này!

Tái nhợt, bất lực, lập tức có khả năng biến thành một con rối không có tư tưởng!

Không thể chịu đựng!

Đôi mắt đen của Vân Mạt trở nên sâu thăm thẳm.

“Hoắc Xuyên? Hoắc Xuyên ngươi làm sao vậy? Ngươi đây là đang ở đâu?”

Vân Mạt khắc chế bạo nộ cuồn cuộn trong ngực, đè thấp âm thanh, dùng một loại ngữ điệu hoảng loạn hỏi.

“Bang”, Giả An Lâm cắt đứt thông tin.

Vân Mạt tiếp tục gọi……

Chuyển được, cắt đứt, chuyển được, cắt đứt……

Ước chừng ba cuộc gọi qua lại, đối phương không còn động tĩnh.

……

Địch Địch Úy quét mắt liếc nhìn Giả An Lâm một cái, mắt trợn trắng, “Ngươi làm như vậy có ý tứ sao?”

“Có chứ? Nhìn bọn họ sốt ruột lại không biết phương hướng, rất nhiều ý tứ!”, Giả An Lâm cười âm hiểm.

“Liền giống như bọn họ tìm chúng ta khắp nơi, lại cũng không thể tìm thấy, còn phải nghĩ cách giúp đỡ che giấu cho nhau, ngu xuẩn nhưng lại tự cho là thông minh, cái tiết mục này rất là có ý tứ.”

Địch Địch Úy nhìn số liệu ở trên quang não đã đỏ một mảng lớn, là khu vực mà trùng thể đã bao trùm,

“Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi? Cứ như vậy rời đi thì thật là có chút luyến tiếc.”

“Ngươi là bị nhân loại ảnh hưởng sao, còn biết đa sầu đa cảm?”

“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Đôi môi đỏ của Địch Địch Úy hé mở.

“Hừ”

Giả An Lâm không tỏ ý kiến, quay đầu đi ra địa cung, lên trên mặt đất dạo qua một vòng lại trở về, “Còn bao lâu nữa?”

“Không sai biệt lắm mất khoảng một ngày”, Địch Địch Úy cũng không ngẩng đầu lên, “Ngươi lo lắng quân đội sẽ đến sao?”

"Ta luôn có một loại cảm giác không quá an ổn, bọn họ ở bên ngoài theo dõi thật nghiêm mật, chúng ta lại không có cơ giáp”, Ánh mắt Giả An Lâm chớp động.

“Không cần lo lắng, bố cục của lão tam rất ít khi bị lỗi. Bên ngoài không phải còn có hơn một ngàn tên lính đánh thuê sao? Con rối cũng đều ở nơi này, ta sẽ mau chóng đẩy nhanh tiến độ.”, đôi tay của Địch Địch Úy ở trên quang não bay múa, làm ký lục.

Giả An Lâm không nói chuyện nữa, chỉ đơn giản điều bản đồ ra, nhìn chằm chằm, hết sức chăm chú.

Cái căn cứ thực nghiệm này thực bí ẩn, tín hiệu khắp phế tích cũng bị bọn họ che chắn, vị trí D52 cách đây 10 km là cửa vào duy nhất, nhưng cũng đã sớm được thiết trí phòng tuyến.

Liền tính quân đội có lại đây, cũng đủ chiến một trận, ít nhất để thoát thân cũng không thành vấn đề.

……

Đám người Vân Mạt súc ở phía dưới một công sự che chắn.

(*) Công sự: công trình quân sự dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất.

Nàng ý đồ lại lần nữa liên hệ với Liên Nghệ, phát hiện vẫn không có đáp lại, xem ra mạng internet chỉ có thể hữu hiệu một bộ phận nhỏ.

Trong chiến tranh, tin tức đặc biệt quan trọng, hiện liên lạc của bọn họ bị cắt đứt, giống như kẻ điếc và người mù vậy.

Hơn nữa bản thân của bọn họ lại đều là học sinh, kinh nghiệm thực chiến rất ít, dưới tình huống như vậy muốn hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, quả thực là người si nói mộng.

Có Vân Mạt ở đây, tìm được vị trí của Hoắc Xuyên không khó, mà quẻ địa phong thăng (*), ngầm có động, hắn hẳn là ở vị trí D51, bên trong địa cung.

Nhưng khó ở chỗ là, làm như thế nào để tiến vào nơi giam giữ hắn?

Đoàn người tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, cầm lấy kính viễn vọng, hướng nơi xa thăm dò.

Chỗ kia giống như là một địa phương hoang phế, nhưng lại ẩn ẩn sắc kim loại chớp động dưới ánh mặt trời, biểu hiện nó cũng không đơn giản giống như thoạt nhìn mặt ngoài vậy.

Đầy trời cát vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh của đám lính đánh thuê xen kẽ tuần tra, súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, nhìn số lượng cũng không hề ít.

Vân Mạt xoay người ngồi xuống, một hàng hơn 50 người vây quanh một vòng.

Mọi người đều là lần đầu tiên đối mặt với thực chiến, đối phương còn là lính đánh thuê thân kinh bách chiến, có hưng phấn nhưng càng nhiều hơn là khẩn trương, bất quá không có người rời khỏi.

Dưới bầu không khí này, ngay cả người hay lảm nhảm như Lâm Phàm Thành, cũng an tĩnh xuống dưới, càng đừng nói đến những người khác.

Vân Mạt chỉ vào đồ hình phóng đại, phân tích với mọi người, “lối vào của D51 đối diện với D52, bên kia có khối tường thành bị đổ gẫy, nhìn thấy không, còn có hai cái động ngắn, ta từ màn ảnh nhìn thấy ven đường có ba công sự hình chữ A.”

Nàng nói vừa xong, Diệc Lương im lặng một tiếng xoay người, ghé vào mặt sau của công sự che chắn đi lên phía trước xem, nửa ngày sau gật gật đầu.

“Trông thì giống như đã bị bỏ hoang từ rất nhiều năm trước, nhưng đại khái suy đoán, hẳn là công sự phòng ngự của bọn họ.”

Vân Mạt nói tiếp, “Nếu là ta, tại khu vực rộng lớn như vậy, nhất định sẽ bố trí phòng hộ an toàn tuyệt đối. Như vậy có khả năng ở đây đã an bài hỏa lực lớn để bảo vệ, hình thành vòng tròn phòng ngự.”

Quách Bạch gật đầu, thị lực của hắn thật tốt, ánh mặt trời chiếu thẳng tắp xuống, có thể từ trong bãi cát vàng mênh mông mơ hồ nhìn thấy ánh sáng phản quang của kim loại.

Vân Mạt nhìn nhìn Triệu Diệu, hắn đang chà lau súng ngắm trong tay, trầm ổn đáp lại,

“Chúng ta có tổng cộng 54 người, có 4 người có thể đạt tới tiêu chuẩn của tay súng bắn tỉa. Xác suất xạ kích trúng 95% trở lên thì có mười người, thực lực cận chiến không tồi có tám người……”

“Chúng ta có hai trăm quả bom viba, bom chùm cũng hai trăm quả, pháo điện từ quỹ đạo có mười đài, pháo laser mười đài, súng viễn trình tinh chuẩn cùng súng tự động nhân thủ, viên đạn……”

Triệu Diệu rất có kinh nghiệm, dăm ba câu liền nói rõ ràng nhân sự và trang bị của bọn họ.

“Từ tình huống trước mắt suy đoán, đối phương ít nhất cũng có khoảng mấy trăm người, trang bị chỉ sợ cũng không phải chúng ta có thể chống lại”, Lưu Dược tiếp lời.

“Đúng vậy”, Diệc Lương gật đầu, “lợi thế lớn nhất của chúng ta là quân đội đang ở trên đường, nhưng chúng ta không xác định được bọn họ khi nào mới có thể tìm tới.”

“Đúng vậy.”, Lưu Dược cũng phân tích, “Hơn nữa chúng ta cũng không xác định, bọn họ khi nào sẽ đi. Hoắc Xuyên ở trong tay bọn họ, chậm trễ thêm một khắc, nguy hiểm liền tăng thêm một phần.”

Đối phương chiếm ưu thế về nhân số, không biết có bao nhiêu vũ khí, đã sớm mai phục ở đây, chiếm cứ thiên thời địa lợi.

Nghĩ như thế nào đều cảm thấy, bọn họ đi trêu chọc một đám người như vậy, chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Vân Mạt trầm tư một khắc sau nói, “Hiện tại tình huống đã thập phần sáng tỏ, chúng ta chỉ có một phương pháp duy nhất là trà trộn vào, sau đó đem người trộm ra tới”.

Triệu Diệu cau mày, điều ra hình ảnh đã thăm dò được lúc trước,

“Từ địa hình tới xem, đây là một địa cung, chỉ có một lối vào duy nhất, muốn bất động thanh sắc đi vào, rất khó.”

Vân Mạt gật đầu, “Không bằng chúng ta rút dây động rừng? Đánh ra động tĩnh lớn, thuận tiện nhìn xem có thể đem những người khác hấp dẫn đến bên này hay không, đồng thời cũng có thể giữ chân bọn họ, cung cấp chút manh mối giúp quân đội nhanh chóng tìm được chúng ta.”

-------------------------------------

Dịch giả:

(*) Quẻ địa phong thăng: là quẻ số 46.

Nội dung của quẻ: nguyên hanh, dụng kiến đại nhân, vật tuất, nam chinh, cát.

Dịch nội dung quẻ: rất hanh thông, phải dùng người có tài đức, không có gì đáng lo ngại, cứ tiến về phía trước thì tốt.

Bình Luận (0)
Comment