Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178. Rớt Áo Choàng

Chương 178. Rớt áo choàng Chương 178. Rớt áo choàng

Chương 178: Rớt áo choàng

Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất

Bọn học sinh rốt cuộc không có rời đi, như lời ba Hoắc nói, nhà họ thật sự nhiều phòng, dù cho đông người như vậy, vẫn có thể an bài đầy đủ.

Lưu Dược nằm ở trên giường, vuốt cái bụng mỡ, đăng tin tức ở trong nhóm xã đoàn, “Đáng tiếc mấy vị học trưởng phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn họ mà biết sợ là ghen tị muốn chết.”

“Hoắc thiếu gia, ngươi có người anh em nào thất lạc từ nhỏ cần tìm về không……”

………………….

Đôi tay Vân Mạt gác dưới đầu, bóng đêm như mực, rừng trúc bên ngoài sàn sạt rung động, ánh đèn mờ nhạt xua tan bóng đen trên mặt đất.

Từ góc độ của phong thuỷ sư tới xem, vị trí biệt thự cùng bố trí trong phòng của Hoắc gia đều cực tốt, nhân khí, tài vận, quý khí, tất cả đều không thiếu.

Nhưng từ lúc Hoắc Triết Hàm trở về, khu vực này liền bịt kín một tầng hắc khí nhàn nhạt.

Hoắc phu nhân tiếp xúc với hắn nhiều, trên mặt cũng lộ ra một cỗ suy bại.

Đây là một loại đen đủi tương đối nghiêm trọng, tựa hồ còn lộ ra khí vị của máu.

Vân Mạt nằm ở trên giường, chân bắt chéo, click mở cửa sổ chat của WB, gửi tin nhắn cho @ gió thổi qua mông lạnh.

@ Gọi ta là ba ba: "Ba ngươi gặp vấn đề."

Hoắc Xuyên đang một bên ở trong nhóm nói nhảm, một bên xem vở kịch não tàn, thu được tin tức của nàng, mặt đều âm u.

Áo choàng của 'thằng nhãi' này đã sớm rớt hết, không biết chính mình hiện tại đã 'khoả thân' sao? Còn cùng hắn giả ngu!

Nghĩ đến tên thần côn nghiêm trang đầy miệng ‘nã pháo’ kia, Hoắc Xuyên liền cảm thấy trán đau nhói, lần trước là ba hắn, lần này lại là ba hắn!

Hoắc Xuyên khẽ hừ một tiếng, trên mặt treo nụ cười âm hiểm, chọc từng chữ, từng chữ trên màn hình.

@ gió thổi qua mông lạnh: Ngươi lại định đưa cho ta một quẻ sao?

Vân Mạt:…… Phản ứng này không đúng nha, lẽ ra trải qua sự tình lần trước, đối phương hẳn là đối với nàng mang ơn đội nghĩa, cộng thêm cực độ tin phục, hiện tại phản ứng này là sao?

Vân Mạt sửng sốt một lát, vỗ đùi một cái, rốt cuộc ý thức được chính mình có thể đã rớt áo choàng.

Cũng đúng vậy, 800 tinh tệ một quẻ, người Lam Tinh, học sinh…… Nàng xác thật không có giữ gìn cái áo choàng kia cho tốt.

Vân Mạt cười khẽ một chút, trực tiếp gửi tin nhắn cho Hoắc Xuyên: Ba ngươi gặp vấn đề.

Hoắc Xuyên: sao ngươi không đóng giả cao nhân nữa vậy?

Vân Mạt bĩu môi, ta còn có thể dùng được nữa sao?

Hoắc Xuyên: sự tình của ba ta có nghiêm trọng không?

Vân Mạt nghĩ nghĩ, mặc quần áo vào, đi đến gõ vang cửa phòng Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên kéo cửa ra, dựa người trên cạnh cửa, áo sơ mi hoa hoè hoa sói dắt vào trong chiếc quần sáng màu, một bộ dáng thanh niên lêu lổng, hắn cũng không mở miệng, chỉ là ánh mắt lộ ra cảm xúc không quá thoải mái.

“Làm gì?” Hoắc Xuyên hỏi.

Vân Mạt nhướng mày, “Sao thế Hoắc thiếu? Tình cách mạng hữu nghị giữa chúng ta còn cần tự giới thiệu sao?”

Trong lòng Hoắc Xuyên nghẹn một trận.

Từ lúc bắt đầu nhận thức đã hố hắn, bị hố xong còn phải cảm tạ nàng!

“Ngươi muốn làm gì?” Hoắc Xuyên tức giận hỏi.

“Xem ở trên giao tình giao tình giữa chúng ta, ta kiến nghị ngươi dẫn ta đi gặp ba ngươi”.

Vân Mạt hất mái tóc ngắn trên trán, không chút để ý nhìn thoáng qua phía cuối hành lang.

Hoắc Xuyên trắng mắt liếc nàng một cái, thuận tay kéo then cửa, “Đi!”

Vân Mạt nhanh nhẹn đi theo phía sau hắn, vừa đi vừa nói chuyện, “Giọng hát cũng không tệ nha.” (*)

Hoắc Xuyên hắc tuyến đầy đầu, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng YY vô số động tác quật ngã người, đánh người điên cuồng.

Hoắc Triết Hàm còn chưa có đi ngủ, khi nhìn thấy bọn họ rõ ràng có sửng sốt một chút.

Hoắc Xuyên nếu không có việc gì thì từ trước đến nay đều không thích tìm hắn, huống chi còn mang theo một nữ sinh.

Hắn không nhịn được liếc nhìn Hoắc phu nhân ở phía sau, trong mắt hai người có chút ý cười.

“Tiến vào rồi nói”, Hoắc Triết Hàm mở rộng cửa ra một chút.

Vân Mạt khẽ mỉm cười đi vào, “Đã quấy rầy.”

Hoắc phu nhân khoác một cái áo sáng màu, đưa lại đây hai ly sữa bò cho bọn hắn, cũng đi theo ngồi xuống, “Buổi tối không nên uống trà, dễ bị mất ngủ.”

“Vân Mạt, cháu tới có việc sao?”

Hoắc Triết Hàm nói chuyện, một bên nhíu mày liếc xéo Hoắc Xuyên.

Thằng con chết tiệt này, động tác sao nhanh như vậy? Bọn họ còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.

Lần đầu tiên dẫn bạn gái đi gặp cha mẹ, sao lại không có nhãn lực như vậy, cứ súc một đống ở chỗ kia, không động tĩnh gì.

Vân Mạt ngồi thẳng thân mình, một bộ dáng 'con ngoan trò giỏi', “Dạ, chuyện này, kỳ thật có chút hơi khó mở miệng.”

Hoắc Triết Hàm cười, hai mắt đều híp lại, không tiện mở miệng?

Hoắc phu nhân cũng vui vẻ, trộm thọc Hoắc Triết Hàm một chút.

“Không có việc gì, không có việc gì, người trẻ tuổi sao, chúng ta hiểu, chúng ta hiểu.”

Hoắc Triết Hàm cười ha ha, “Các ngươi bắt đầu từ khi nào?”

“Cái gì?!” Hoắc Xuyên rốt cuộc tỉnh táo lại, mặt đều mau tái rồi!

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì? Bắt đầu cái rắm!

Cái tên hố người như vậy, đưa về nhà để gia đình không yên sao?

Hắn có mấy cái mạng cũng không đủ cho người ta hố!

Tương lai của hắn chính là biển sao trời mênh mông, dù cho có tìm bạn gái, cũng phải là người ôn nhu, hiền thục, quyết không thể giống vị này, trong lòng có bảy cái hố.

Hoắc phu nhân đá Hoắc Xuyên một cái, “Xuyên Nhi, làm gì vậy, mau nói chuyện đi!”

Hoắc Xuyên:……

Hoắc phu nhân lại đá hắn một cái nữa, Hoắc Xuyên vẻ mặt không kiên nhẫn, “Không phải như ba mẹ tưởng tượng đâu!”

“Đây chính là tên thần côn!” Hoắc Xuyên chỉ vào Vân Mạt.

“Nói chuyện kiểu gì vậy?”, Hoắc Triết Hàm để cái ly xuống bàn thật mạnh, phát ra “Phanh” một tiếng.

“Nàng chính là cái người có nick name "gọi ta là ba ba" trên WB kia!” Hoắc Xuyên tức giận, ngón tay bình tĩnh chỉ vào Vân Mạt.

“A?” Hoắc Triết Hàm rõ ràng không kịp phản ứng lại đây.

“Chính ngươi nói đi!” Hoắc Xuyên chỉ vào Vân Mạt, cắn răng nói.

Vân Mạt sờ sờ mũi, cười vô tội.

“Thật là ngươi?”

Hoắc Triết Hàm rốt cuộc đã hiểu được, sau đó lại lúng túng, rất khó đem nữ sinh trước mặt, cùng vị đại sư tiên phong đạo cốt trong tưởng tượng của hắn liên hệ với nhau.

Hắn ở trong đầu không ngừng hồi tưởng lại lịch sử trò chuyện với vị đại sư trên mạng kia.

Có vẻ như, giống như, có lẽ, không nói cái gì tổn hại tới mặt mũi chứ?

Có vẻ như, giống như, có lẽ, lúc ấy xác thật là thái độ rất khiêm tốn nha?

Sắc mặt ba Hoắc đông cứng, vốn đang có hơi chút làm bộ dáng gia trưởng, hiện tại liền cảm thấy đều không tìm trở lại được.

Tương phản, đối mặt với nữ sinh này, còn ẩn ẩn có một tia kính sợ ở bên trong.

Hoắc Xuyên, cái thằng con chết tiệt này, sao trước khi làm gì đều không thông báo một tiếng!

Trong vòng một phút ngắn ngủi, Hoắc Xuyên thu hoạch vô số đôi mắt hình viên đạn.

Nếu không phải Vân Mạt ở bên này, hắn dám khẳng định, ba hắn nhất định sẽ động thủ đánh hắn.

“Vâng”, Vân Mạt gật đầu.

Nguyên thần lực đã khôi phục một ít, nàng đã có thể điều động nguyên khí cùng sát khí, hơn nữa còn hợp tác với Liên Nghệ, hiện tại ít nhất cũng có khả năng tự bảo vệ mình.

Chuyện đoán mệnh này hư hư thật thật, không có mấy người tin, hẳn là sẽ không quá thu hút sự chú ý của người khác, không cần tiếp tục giấu giếm.

Không đợi nàng nói tiếp, tiếng báo cuộc gọi đến của Hoắc Triết Hàm vang lên.

Hắn nhìn thoáng qua, hướng Vân Mạt gật đầu, xoay người đi vào trong phòng làm việc nghe.

“Hoắc tổng, không tốt, hàng hạm của chúng ta khi đi qua tinh vực hỗn loạn, gặp phải dòng nhiễu động.”

Hoắc Triết Hàm có chút suy sụp, ngồi xuống ghế.

Hoắc phu nhân thấy hắn thật lâu không có ra, không nhịn được lại đây nhìn xem, lại thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, “Anh làm sao vậy?”

“Chỗ cát vàng tím kia đã không còn……” Hoắc Triết Hàm xoa giữa mày, có chút bực bội.

“Phanh……” Hoắc phu nhân tuột tay, ly nước vô thức rơi xuống mặt bàn.

Hơn trăm triệu tinh tệ, trong một đêm bốc hơi!

Hoắc thị là công ty niêm yết, chuyện này với bọn họ mà nói, ảnh hưởng quá khủng khiếp!

--------------------------

(*) Vân Mạt trên chọc Hoắc Xuyên: “Giọng hát cũng không tệ nha!”

Mọi người còn nhớ lần đầu gặp gỡ trên WB của Vân Mạt -@gọi ta là ba ba và Hoắc Xuyên -@gió thổi qua mông lạnh không? Lần đó, hai người cá cược về vụ kiện của bác sĩ Tần Mộc. Sau đó, Hoắc Xuyên thua vừa phải trả tiền vừa phải hát bài ‘chinh phục’, nên mới có câu trêu chọc trên.

Không biết mọi người thấy thế nào chứ đọc đến mấy chương này mình thích Tiểu Hoắc ghê! Dễ thương!

Bình Luận (0)
Comment