Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất
Vân Mạt mở cái nắp ra, gừng băm và hành thái nhỏ phiêu dạt trên nước canh màu trắng, lại để vào vài miếng rau thơm, một mùi hương nồng đậm xông vào mũi.
Thịt gà được hầm nát nhừ, hơn nữa còn tỉ mỉ phối chế trung dược, càng thêm mê người.
“Đây là ngươi làm?”
Lưu Dược vài bước liền vọt vào phòng bếp, hai mắt bắn ra lục quang, hắn như quen thuộc cầm một cái chén lên.
Vân Mạt dùng muỗng quấy canh gà một chút, suy xét bọn họ nhiều người, ước chừng hầm ba nồi to, lát thịt màu trắng trôi nổi trong canh, có thể nghe được âm thanh Lưu Dược nuốt nước miếng.
Vân Mạt lấy tay quạt gió một chút, sau đó không chút hoang mang tắt lửa.
Bên ngoài phòng bếp xếp một hàng dài, Lưu Dược đã ăn lên, hắn dùng đôi đũa gắp một miếng thịt gà, tươi mịn thơm mềm, còn có mùi thơm dược liệu khó tả, ngon muốn rơi lệ.
Không biết Vân Mạt đã xử lý như thế nào, canh hoàn toàn không ngửi thấy mùi tanh của thịt, chỉ có thơm, đúng vậy, chỉ có thơm……
Thực đáng tiếc, tuy rằng có ba cái nồi to, nhưng mỗi người cũng chỉ được phân một chén nhỏ, thịt còn đa số là phần cho Hoắc Xuyên.
Lưu Dược sau khi uống xong canh, mắt trông mong nhìn Hoắc Xuyên đang gặm xương cốt.
“Uy, người anh em tốt, ngươi ăn không hết nhiều như vậy đi, chia cho ta một chút đi?”
Hoắc Xuyên xoay người, thuận tiện đem chiếc đĩa trước mắt đẩy cách xa hắn một chút.
“Tiểu Xuyên Tử, còn nhớ rõ năm đó ở căn cứ cùng nhau đứng chịu phạt, cùng nhau lên Tinh Võng không?” Cũng có nam sinh khác bắt đầu công lược hắn.
Không đề cập tới cái này còn đỡ, nhắc tới mặt Hoắc Xuyên đều đen, “Đệch, các ngươi có lương tâm sao? Ông đây bởi vì sự tình máy phát tín hiệu mà bị khấu trừ mất một trăm tích phân, cũng không thấy các ngươi ra tới chia sẻ một chút!”
Có lẽ vì giảm bớt sự đói khát của bọn họ, nữ phục vụ rất nhanh liền bê đồ ăn lên.
Nhưng có món canh gà lót nền, hiện tại đồ ăn dù mỹ vị, tựa hồ cũng không có cảm giác gì.
Thịt gà kia mềm mà không ngấy, đậm đà mà lại tươi mát, phá lệ ngon miệng, Chúc Du sau khi ăn xong, nghiêm túc ngẩng đầu, hướng về phía Vân Mạt thành khẩn tự tiến cử:
“Bạn học Vân Mạt, nếu ngươi thiếu bạn trai, nhất định hãy suy xét ta. Ta cao 1 mét 8, gia thế trong sạch, nhân phẩm tốt……”
Các nam sinh khác nghe được thiếu chút nữa đem sô pha moi phá, bị giành trước!
Thằng nhãi này vì ăn, liền mặt cũng từ bỏ, chung thân đều bán đứng!
Lại có mấy tên muốn học theo, không kịp mở miệng, đã bị biểu tình cười như không cười của Vân Mạt đè ép đi xuống, nghẹn ở trong ngực ho khan liên tục.
“Ta đi từ xa đã nghe được thanh âm, các ngươi tới chơi sao?”.
Hoắc Triết Hàm dẫn theo vợ từ bên ngoài đi vào, biểu tình trên mặt ôn hòa, mỉm cười chào hỏi mọi người.
Bọn học sinh đồng thời đứng lên, “Chào bác trai, chào bác gái.”
“Ai ai, mau ngồi xuống đi, đừng khách khí, các ngươi cứ ăn đi, đồ ăn trong nhà có được không?” Hoắc Triết Hàm cười tủm tỉm.
“Ba, ba chào hỏi xong rồi liền đi đi.”, Hoắc Xuyên thấy ba ở đây làm mấy tên đồng học trở nên câu thúc, tức khắc không khách khí thúc giục hắn một câu.
“Ngươi cái tên nhãi ranh láo toét này!”, Hoắc Triết Hàm đập đầu hắn một cái, nhưng vẫn xoay người rời đi.
“Các ngươi chơi đi, chúng ta liền không quấy rầy, đêm nay đều ở lại đây đi, trong nhà có đủ phòng, mấy người trẻ tuổi các ngươi ở bên nhau chơi nhiều một chút.”
“Đi nhanh đi!”, Hoắc Xuyên không kiên nhẫn thúc giục.
Vân Mạt nhìn bóng dáng Hoắc Triết Hàm đi xa, lâm vào trầm tư thật sâu.
……
Trong thư phòng, Hoắc phu nhân ưu nhã cầm một chén trà nóng, “Bạn học của Tiểu Xuyên thực không tồi nhỉ.”
Biểu tình nghiêm túc của Hoắc Triết Hàm tức khắc lơi lỏng xuống, “Nhìn rất không tồi, đặc biệt cô bé Vân Mạt này, ta càng xem càng thích, tương lai cũng phải tìm một người có thể quản được hắn.”
Hoắc phu nhân cũng nhấp miệng vui vẻ, “Đúng vậy, tính tình này của hắn không quản không được, trước đó luôn gặp rắc rối, giao kết với đám bạn lung tung rối loạn, xem ra để hắn đi trường quân đội là quyết định đúng đắn.”
Hoắc Triết Hàm lắc đầu cười cười, mở một phần văn kiện ra, dùng bút bôi bôi vẽ vẽ ở trên, bộ dáng thập phần cẩn thận.
“Còn đang xem hạng mục khu 13 kia sao?” Hoắc phu nhân hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, trên mặt cũng có chút ngưng trọng.
“Đúng vậy, mấy năm nay Mễ gia cùng chúng ta tranh đấu không ngừng, em cũng từng gặp qua Cao Thiên Lãng rồi đó, hắn là người rất có năng lực”.
Hoắc Triết Hàm vừa nhìn chằm chằm hạng mục trước mặt, vừa nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Nhưng, ta tổng vẫn cảm thấy không thực kiên định.”
Bọn họ đang thảo luận một hạng mục lớn của Cao Thiên Lãng mà Hoắc gia bỏ vốn vài tỷ.
Vị Cao Thiên Lãng này, theo hồ sơ ở bên ngoài thì là một binh sĩ xuất ngũ sau đó gia nhập vào thương trường.
Hắn lập nghiệp từ kinh doanh nguồn năng lượng trên hơn 20 hành tinh, tất cả đều là những dự án lớn liên quan đến ngoại giao Liên Bang.
Nghe nói hắn thường mặc quân trang, đeo các loại huân chương không rõ, ngay cả vệ sĩ thoạt nhìn có vẻ đều là binh lính xuất ngũ, vô hình trung làm mạnh thêm suy đoán của mọi người về thân phận của hắn.
Người này cách nói chuyện, làm việc rất bá đạo, buổi chiều khi bọn họ gặp mặt, đối phương gần như ra oai phủ đầu, không cho bọn hắn một cơ hội cò kè, mặc cả nào.
Nhưng cũng vì thế, ngược lại càng khiến người ta thêm tin tưởng nguồn năng lượng của hắn, đối với hắn đầy kính sợ.
“Ta ngay từ đầu cũng không muốn suy xét, nhưng vài lần quan sát xuống dưới, cái hạng mục kia tựa hồ cũng không tệ lắm, liên quan đến lĩnh vực công nghệ cao, đây là điểm yếu của chúng ta. Hơn nữa, người xúc tiến chuyện này, là một quan chức quan trọng của chính phủ phân khu 13, trên phương diện quan hệ, cũng không thể dễ dàng nói cự tuyệt.” Hoắc Triết Hàm trầm tư nói.
“Em có nghe được một chuyện của Cao Thiên Lãng từ mấy người chị em, để em kể cho anh nghe”.
Hoắc phu nhân tay phải đáp lên trên tay trái, dịu dàng nói chuyện.
“Em nói đi.” Hoắc Triết Hàm nghiêm túc ngẩng đầu, là một người làm ăn, hắn cũng không từ bỏ bất luận con đường tin tức nào. Có đôi khi, người càng không đáng chú ý, thường lại càng có thể có tin tức mấu chốt.
“Anh còn nhớ miếng đất ở sườn núi Hải Độ không?” Hoắc phu nhân hỏi.
“Còn nhớ. Toà nhà văn phòng mới của tập đoàn chúng ta xây cách chỗ này không xa, nghe nói chỗ đó đã thay đổi chủ rất nhiều lần”, Hoắc Triết Hàm chớp chớp mắt nói.
“Hiện tại miếng đất kia, đã bị Cao Thiên Lãng thu mua.” Hoắc phu nhân nói.
“A?” Hoắc Triết Hàm ý vị thâm trường cười, “Đúng là con cáo già.”
“Anh có biết hắn đã thu mua thế nào không?” Hoắc phu nhân hỏi tiếp.
“Ta có nghe được một ít tin tức, cộng với đoán mò, đại khái đã hiểu.”
Hoắc phu nhân cười nhẹ, “Em nghe nói chủ nhân cuối cùng của miếng đất kia cũng có quan hệ với hắn. Người nọ thiếu ngân hàng RS của tinh tế 2 trăm triệu tinh tệ, sau đó mảnh đất kia đã bị đem ra bán đấu giá, được một người thần bí mua với giá 1 trăm triệu tinh tệ.”
Hoắc Triết Hàm hừ lạnh một tiếng, “Thực rõ ràng, miếng đất kia đã được công ty HKWX rót đầu tư, giá cả cũng tương đương 1 trăm triệu tinh tệ.”
“Cái tay cáo già này, tay trái đảo tay phải, vừa giải quyết được 2 trăm triệu nợ nần, còn vừa thêm tài sản cho công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, kéo giá cổ phiếu lên cao……!”
“Cho nên anh Hoắc, với thủ đoạn cùng nhân phẩm của người này, cùng hắn hợp tác, em kiến nghị anh hãy thận trọng.”
“Được rồi, không nói chuyện của hắn nữa”, Hoắc Triết Hàm nhìn bản kế hoạch trong chốc lát, bắt đầu nói đến chuyện khác.
“Nói đến cũng kỳ quái, không biết có phải ta có bệnh đa nghi hay không, mà từ khi dọn đến toà nhà văn phòng mới, liền vẫn luôn không quá thuận lợi, đã tổn thất vài đơn hàng.”
“Nghe thằng cả nói, công nhân công ty mỗi ngày đều ngủ không tỉnh, nhìn qua rất mệt.”
“Vậy sao? Có khi nào chỉ là trùng hợp không?” Hoắc phu nhân có chút lo lắng.
Hoắc Triết Hàm gõ gõ bả vai, cảm thấy rất mệt, gần đây luôn cảm thấy không có tinh thần, tựa hồ bọng mắt đều mau xuất hiện.