Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 176 - Chương 176. Bổ Nguyên Khí Canh

Chương 176. Bổ nguyên khí canh Chương 176. Bổ nguyên khí canh

Biệt thự Hoắc gia bố trí đích xác không tồi, một con đường đá nhỏ uốn lượn về phía trước, vườn hoa trong sân mùi thơm ngào ngạt, ở một chỗ không nhìn thấy còn có thể nghe được tiếng dòng nước chảy róc rách, cảnh quan làm người thập phần thả lỏng cùng thoải mái.

Nhìn cảnh nghĩ đến người, có thể đoán ra Hoắc phu nhân là một người điềm đạm, không màng danh lợi.

Hoắc Xuyên ở phía trước dẫn đường, sân rất lớn, ven đường gặp được mấy người công nhân hướng bọn họ gật đầu.

Sắc mặt Vân Mạt đạm nhiên, dù cho có nhiều thứ tốt hơn nữa thì ở trong mắt nàng cũng là mây bay. Huống chi, nơi này, cũng hoàn toàn không thể so sánh được với tổ trạch của Vân gia năm đó.

Mạc Mặc vốn đang có chút mất tự nhiên, khu vực này khiến cho người ta cảm thấy một loại áp bách về thân phận, địa vị. Nhưng nhìn thấy Vân Mạt hai tay đút túi, thong dong đi ở phía trước, tâm hắn lại chậm rãi lắng đọng xuống.

Hoắc Xuyên cúi đầu dẫn đường ở phía trước một hồi lâu, rốt cuộc không nín được nữa, dừng bước chân chờ bọn họ.

Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Phàm Thành cõng một cái bao to, căng phồng, như là có một đống đồ vật, hắn không nhịn được giật giật khóe mắt, “sao các ngươi còn mang đồ tới?”

Lưu Dược không khách khí đem cánh tay khoác đến trên bả vai hắn, dùng bộ dáng người anh em tốt, nói, “Hoắc thiếu gia dù có tiền, nhưng chúng ta tới làm khách, cũng không thể đi tay không chứ……”

Hoắc Xuyên ghét bỏ, hất tay hắn xuống, Lâm Phàm Thành lại khoác lên, còn dùng lực đẩy hắn sang bên cạnh,

“Ai nha Hoắc thiếu gia, vài ngày không gặp, đều gầy đi nha. Có phải vì nhớ bọn ta nên tiều tụy không?”

“Ngươi cút mau!”, Hoắc Xuyên hùng hùng hổ hổ, một đám người ầm ĩ đi tới phòng khách.

Nữ phục vụ đứng ở dưới tàng cây, xoa xoa đôi mắt, miệng mở to, kia là tam thiếu gia kiêu ngạo, ương ngạnh nhà mình sao?

“Tới đây, đều đừng khách khí”.

Hoắc Xuyên rốt cuộc cần mẫn một hồi, nhanh chóng bày đầy các loại đồ uống cùng điểm tâm lên chiếc bàn vừa to vừa dài kia.

Đều là thiếu niên, cho dù có mấy người tâm tư trọng, rất nhanh cũng không còn khúc mắc náo loạn lên.

Vân Mạt ở trong phòng dạo qua một vòng, gian phòng khách thật sự rất lớn, dù cho bọn họ hơn hai mươi người đều ở chỗ này, cũng không có vẻ chen chúc chút nào.

“Hôm nay tới rồi, cũng đừng vội đi, ở lại nếm thử tay nghề của đầu bếp nhà ta đi, ba của ta đã chi số tiền rất lớn để thuê tới đây, so với nhà hàng Phỉ Tư không hề kém hơn",

Hoắc Xuyên không hề có hình tượng, dựa nghiêng người trên sô pha, một tay thao túng thiết bị quang não, một bên nói chuyện.

“Đầu bếp? Nga, vừa đúng lúc ta muốn hỏi có thể dùng phòng bếp nhà ngươi một chút hay không?”,

Vân Mạt đã chậm rãi đi trở về, xách cái túi kia của chính mình lên.

“Làm gì?” Hoắc Xuyên theo bản năng lui về phía sau, “Ngươi đừng nói cho ta, ngươi định chính mình nấu cơm đấy nhé?”

“Đưa bàn tay ra đây!” Vân Mạt nói.

“Làm gì?” Hoắc Xuyên run lập cập đưa bàn tay ra.

Đầu ngón tay trắng nõn của Vân Mạt đắp lên cổ tay của hắn……

“Oa!”

“Nga!”

“Này là làm gì……”

“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!”

Có nam sinh mắt thèm thuồng cùng thanh âm ồn ào vang lên.

Sắc mặt Hoắc Xuyên đỏ ửng, thuận tay cầm một quyển sách lên, “ Bốp, bốp, bốp ” đánh cho từng tên một cái, “Muốn muốn cái trứng ngươi!”

“Cút cút cút, gào thét cái gì!”

Vân Mạt bĩu môi, Hoắc Xuyên nói như thế nào cũng đều là bởi vì nàng mà phải chịu tội, về tình về lý nàng nên bồi thường cho hắn một chút.

“Ngươi bị tổn thương nguyên khí, ta có món canh bổ khí gia truyền, có thể bồi bổ cho ngươi.”

"Xời……”

Vân Mạt vừa nói xong, mọi người liền thở dài một hơi, còn tưởng rằng bắt được cái gian tình gì, hóa ra là tình anh em xã hội chủ nghĩa, không có trò hay để nhìn.

Nhưng, mặt mũi của Vân Mạt thì vẫn phải cho, dù nàng nấu ra tới chính là canh truy hồn đoạt mệnh, nên cổ động thì cũng vẫn phải cổ động nha.

“Vân Mạt, canh bổ khí là cái gì?”

Trịnh Manh là nữ sinh hiếm hoi trong xã đoàn, có hơi chút kiêu ngạo nhưng rất thông minh, nàng lay túi của Vân Mạt, lấy từng loại nguyên liệu ra.

“Là một loại canh gà hầm đảng sâm, có thể bồi bổ nguyên khí, kiện tì vị. Áp dụng cho người ngũ tạng hư suy, ra mồ hôi trộm, tiêu chảy mãn tính, phù nề do thiếu khí, nói chung là các loại khí suy huyết hư.”

Vân Mạt vừa nói xong, mọi người liền vỗ tay, Lâm Phàm Thành khoa trương làm mặt quỷ, “Lợi hại, làm đi, làm đil!”

Các thiếu niên hứng thú bừng bừng, bọn họ biết Vân Mạt hiểu y thuật, nhưng trêu chọc là trêu chọc, người chân chính tin nàng có thể nấu được canh gần như không có.

Ở thời đại này của bọn họ, việc xử lý đồ ăn trên cơ bản đều có người máy tới thao tác.

Muốn xử lý thành bộ dáng gì, làm ra khẩu vị gì, cũng có sẵn thực đơn và trình tự, chẳng qua về hương vị, ngươi cũng không thể trông cậy vào sản phẩm sản xuất hàng loạt lại có mùi vị nghịch thiên gì, đúng không?

Nghề nghiệp đầu bếp đã sớm xuống dốc, nhà hàng sử dụng nhân công con người như Phỉ Tư cực ít, nhân công, phối liệu, cùng cách chế biến còn trở thành một loại mánh lới quảng cáo.

Vân Mạt muốn làm cho mọi người ăn, mặc kệ kết quả như thế nào, vẫn cần phải cổ vũ.

“Chờ một chút”, Vân Mạt thấy bọn họ nóng lòng muốn thử, nghĩ đến số lượng nguyên liệu để nấu vịt dược thiện không nhiều lắm, vẫn tiêm trước một mũi thuốc dự phòng cho mọi người, “Cái kia, ta mang nguyên liệu không nhiều lắm……”

Nàng kỳ thật là hảo tâm nhắc nhở, nhưng Lâm Phàm Thành và những người khác căn bản không để trong lòng, nghe xong sau còn cười ha ha, “Ai có thể giật đồ ăn cùng bệnh nhân chứ?”

“Dù cho Hoắc thiếu gia hết, chúng ta cũng không ý kiến!”

Lưu Dược còn trộm nháy mắt với đám người Mạc Mặc, một bên bóp cổ họng, một bên le lưỡi, tỏ vẻ thương cảm cho Hoắc Xuyên.

Nấu dược thiện? Bọn họ đã nghe được danh từ này ở nhà hàng Phỉ Tư, đó là bí quyết bất truyền của người ta.

Người thường muốn bắt chước ư? Khó khăn rất lớn, chậc chậc chậc, khó được một lần Vân tổng chỉ huy phát ra lương tâm, nhưng Hoắc thiếu gia có thể ăn hỏng bụng hay không?

Vân Mạt đã sớm nhìn thấy biểu tình của bọn họ, nàng cũng không nóng nảy, thong thả ung dung xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Trịnh Manh là nữ sinh, đi theo vào phòng bếp nhìn nửa ngày, Lâm Phàm Thành cũng vén tay áo lại đây xem náo nhiệt.

Vân Mạt một chút cũng không khách khí, phân phó cho bọn họ, “Đem ức gà cắt thành miếng tầm 5 centimet, dày 1.6 centimet, rộng 0.16 centimet.”

“Rửa sạch đảng sâm, nghiêng dao cắt thành mảnh nhỏ dầy tầm 0.66 centimet. Măng mùa đông, dưa chuột cắt miếng……”

Trịnh Manh:……

Lâm Phàm Thành:……

Ba người bọn họ ở trong phòng bếp bận việc, đảng sâm hầm gà yêu cầu lửa lớn.

Vân Mạt thêm muối vào miếng gà, đập trứng vào, sau đó quấy đều, cho vào chảo mỡ lợn rán chín năm phần rồi vớt ra……

Lâm Phàm Thành ở một bên nhìn, miệng càng mở càng lớn, có vẻ như hình dáng cùng hương vị cũng không tồi nha.

Những người khác ở phòng khách đánh bài một lát, có chút đứng ngồi không yên, Hoắc Xuyên đề nghị, “lầu trên có phòng chơi game, muốn đi không? Mới có trò bắn súng cũng không tệ lắm.”

“Đi đi đi, trang bị cá nhân, cần thiết thể nghiệm”, Lưu Dược là người thứ nhất đứng lên, hướng về phía góc vẫn còn vài người đang chơi bài, rống lên một câu.

“Có muốn tự sướng không? Tự sướng thì đi lên lầu trên……” (*)

(*) Bắn súng: bắn…ra thì sướng => tự sướng

Mọi người:……

Buổi chiều rất nhanh liền trôi qua, khi ngoài trời chuyển sang tối thì có người bắt đầu sờ bụng.

Đồ uống, cùng đồ ăn vặt đã ăn không ít, nhưng tới giờ cơm, luôn có dục vọng muốn ăn cơm.

Xuất phát từ cổ động đối với Vân Mạt, Hoắc Xuyên cố ý dặn dò nữ phục vụ muộn chút hẵng ăn cơm.

Lúc này, đã có người từ lầu trên đi xuống dưới, muốn nhìn tiến độ trong phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment