Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 175 - Chương 175. Trang Bức Trước Ngẫm Lại Hậu Quả

Chương 175. Trang bức trước ngẫm lại hậu quả Chương 175. Trang bức trước ngẫm lại hậu quả

Chương 175: Trang bức trước ngẫm lại hậu quả

Nếu đôi mắt bằng hợp kim Titan của bộ cơ giáp có thể rơi xuống, như vậy ở hiện trường lúc này, hẳn là tròng mắt rớt đầy đất!

Đám học sinh đồng loạt cởi cơ giáp ra, quăng xuống bên cạnh chân, không làm nữa!

“Phi!”

“Ta không phục!”

“Nàng có phải mở hách hay không!”

“Ta chua, ta ngồi ở trên núi cao ăn chanh!”

“Huấn luyện viên, nàng quá trang bức, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý của ta, ta thỉnh cầu cách ly nàng!”

“Tâm tình hiện tại của ta, liền giống như Mạnh Khương Nữ khóc đổ trường thành, Bạch Nương Tử dẫn nước nhấn chìm chùa Kim Sơn, ta cần rít điếu thuốc bình tĩnh một chút.”

—------

(*) Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành: là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.

(*) Bạch Nương Tử: trong truyền thuyết Bạch xà truyện (hay còn có tên là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử). Hứa Tiên bị Pháp Hải bắt nhốt ở chùa Kim Sơn, Bạch Nương Tử vì cứu chồng, đã cùng Tiểu Thanh đấu pháp với Pháp Hải, dẫn nước Tây Hồ tràn ngập chùa Kim Sơn.

—-------

Lâm Phàm Thành cũng ngồi bệt mông xuống đất, đôi tay đập xuống mặt đất, “vì sao?! Chuyện này là thế nào?”

Lưu Dược tắt nhạc đi, trên mặt có chút chua xót, hắn luôn luôn là người hiếu thắng, chẳng qua trước nay đều che giấu ở giữa hi hi ha ha, bởi vì hắn trước sau luôn cảm thấy chính mình không hề kém hơn so với bất luận kẻ nào.

Chỉ là, ‘thằng’ nhãi Vân Mạt này, thật sự quá cường hãn, không có biện pháp không chua.

“Người anh em này, trước khi thể hiện, hãy suy nghĩ kỹ hậu quả!”

“Vân tổng chỉ huy, xin hỏi bước chân lớn như vậy có kéo 'trứng' hay không?”

“Nàng có trứng sao?”

“Đáng tiếc, chỉ là cơ giáp trinh sát……”

Vân Mạt lau mồ hôi trên đầu, không có nhiều lời.

Dưới cái nhìn của người khác, có lẽ bộ động tác này của nàng thực huyễn khốc, làm lên cũng rất đơn giản, nhưng trên thực tế, nàng cũng không dễ dàng.

Không có thể năng chống đỡ, tinh thần lực không chịu nổi thời gian tiêu hao dài.

Đây chỉ là cơ giáp trinh sát, chặng đường phía trước vẫn còn rất dài.

……

Vân Mạt nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn thấy Trương Giáo quan đánh dấu hoàn thành, liền chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

“Vân Mạt, hôm nay thực uy phong nhỉ?”

Điền Nhã Phù bước trên đôi giày tinh xảo, đi theo sau nàng, cùng nhau tiến đến khu nghỉ ngơi của nữ sinh.

Vân Mạt không trả lời nàng, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

“A, chỉ có một lần thành tích liền đã coi thường người khác sao?” Điền Nhã Phù lải nhải.

“Vân Mạt, ngươi nếu có bí quyết gì, hãy nói cho chúng ta biết, mọi người đều là bạn học tốt, phải không? Cất giấu thì thật không tốt nhỉ?”

Đôi môi đỏ kia khép khép mở mở, vo ve như ruồi bọ.

“Ta đi, hẹn gặp lại!”

Nhẫn nhịn đến chỗ ngoặt, Vân Mạt rẽ vào một góc, cũng không quay lại, đi nhanh về phía trước.

“Ai, ngươi……” Điền Nhã Phù vừa muốn tiếp tục nói cái gì, Vân Mạt đang đưa lưng về phía nàng mở lòng bàn tay ra, tờ giấy hình người vẽ đầy đường cong, ngón tay nàng tạo động tác kỳ quái, nhìn cũng không nhìn một cái, ném ra, “Đi”.

Lá bùa bay phất phới, dưới sự dẫn động của nguyên khí, khi người không chú ý, dán vào váy Điền Nhã Phù.

Điền Nhã Phù vừa muốn nói ra tiếng liền bị chặn lại, miệng khép khép mở mở, yết hầu lại không phát ra âm thanh gì.

Mặt nàng đỏ bừng, cố gắng nói, đáng tiếc chính là không nói ra tiếng.

Vân Mạt đem áo khoác đáp bên vai phải, nhún vai, nhảy lên hai bước sau đó hạ chân trái chấm đất, đùi phải làm động tác chim hạ cánh, miệng cười vui vẻ, ngân nga điệu nhạc dân gian,

“Khi ngươi câm…… Tóc trắng…… Buồn ngủ buồn nghê……”

“Khi ngươi câm……không đi nổi……”

Hiệu quả của lá bùa kéo dài trong nửa giờ, Điền Nhã Phù đỏ mặt tía tai đi đến bệnh viện, lại không kiểm tra ra bất luận cái gì khác thường.

Chờ sau khi lăn lộn nửa ngày, nàng lại có thể nói ra tiếng, các giáo y đều hồ nghi nhìn nàng chằm chằm.

Học sinh này tuyệt đối là giả vờ có bệnh……

Hoắc Xuyên nhàm chán nằm trên sô pha, mặc một chiếc quần dài màu đen trang trí kim loại sáng bóng, bại lộ sở thích của hắn.

Hoắc Xuyên có chút bực bội, tuy rằng nói hắn trước nay đều độc lai độc vãng, không để người nào vào mắt.

Nhưng đều đã vài ngày, cái đám nhãi kia lại một tin nhắn hỏi thăm đều không có, trong lòng hắn vẫn có chút mất mát.

“Dì Hoàng, giúp ta chuẩn bị chút đồ ăn”, tâm tình Hoắc Xuyên không tốt, sai sử người giúp việc trong nhà.

Dì Hoàng xoay người, “Được, tam thiếu gia ăn cháo không?”

“Ừ, dì xem làm đi”, Hoắc Xuyên kỳ thật không muốn ăn uống, nhưng hắn đang không cao hứng, hắn cho rằng bọn họ là bằng hữu.

Nữ giúp việc rất nhanh liền đi đến phòng bếp.

Hoắc Triết Hàn từ phía sau máy quang não, ngẩng đầu lên, “Ngươi không phải vừa mới ăn xong sao? Như thế nào lại ăn tiếp?”

“A? Xuyên Nhi, con nơi nào thấy không thoải mái sao?” Mẹ Hoắc cũng vội vàng xoa xoa tay, muốn sờ trán của hắn.

“Không có!”

Hoắc Xuyên xoay người, nằm trên ghế sofa một cách không hề có hình tượng, tùy tiện gõ mấy cái tin nhắn gửi đi ra ngoài, tựa hồ đều là mấy tên bằng hữu lêu lổng trước đây, nhưng không có một cái nào gửi đi cho đám bạn học.

Hoắc Triết Hàm cùng Hoắc phu nhân liếc nhau, hai người đứng lên đi ra ngoài.

Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm thiết bị trí não ở cánh tay, mở ra, đóng lại, lại mở ra, lại đóng lại.

Bên trong nhóm xã đoàn vẫn hi hi ha ha như hằng ngày, tựa hồ có hắn hay không có hắn cũng vậy. Không có ai cố ý nhắc tới bộ dáng của hắn.

Trong lòng Hoắc Xuyên không thoải mái tới cực điểm, “Bang” một chân đá cái ghế sofa khác tới một bên.

Sau đó hắn hít sâu một hơi, mở vòng bạn bè trên Đông Tấn ra……

Hừ, các ngươi không quan tâm ' bố ', ' bố ' tự chơi một mình!

Đúng lúc này, nữ giúp việc bưng đồ ăn tinh xảo lên, Hoắc Xuyên chụp ảnh, chuyển phát, kèm theo dòng trạng thái, “Cảm giác một ngày ăn vô số bữa cơm……”

Sau đó, hắn liền nhìn chằm chằm màn hình không nháy mắt, chờ like hoặc comment.

Vòng bạn bè của Hoắc thiếu gia không ít, nhấn like vuốt mông ngựa rất nhanh liền xuất hiện.

Nhưng duy độc không có mấy tên nhãi kia!

Thế này là sao?

Là đi học nên đã quên hắn?!

Mặt Hoắc Xuyên đen như bộ đồ hắn đang mặc, tâm tình khó chịu tới cực điểm.

Nửa giờ trôi qua, không ai nhắn cho hắn!

Tức chết rồi!

Hoắc Xuyên đập một cái xuống mặt bàn, tròng mắt xoay chuyển, chuẩn bị nhắc nhở bọn họ, nơi này còn có một người ốm yếu cần được quan tâm.

Mở group chat của xã đoàn ra, Hoắc Xuyên nghĩ có nên gửi một hình mặt cười đi không.

“Xuyên Nhi, anh cả con đã trở lại!” Mẹ Hoắc đi đến nói.

Ngón tay Hoắc Xuyên dừng lại ở trên màn hình, đang do dự có nên gửi đi hay không, liền bị tiếng của mẹ làm cho giật mình, tức khắc ấn gửi đi.

“Đù má!”

Gửi đi cái hắn liền hối hận, nháy mắt rút trở về.

Lưu Dược vỗ bả vai Lâm Phàm Thành, cười sắp rút cả gân.

“Ha ha ha ha, Hoắc Tiểu Xuyên còn có thể làm kiêu thêm một chút không?”

“Ta rất muốn biết, ngày mai, khi hắn thấy chúng ta, có cảm động đến phát khóc hay không.”

Mạc Mặc nhàm chán thở dài, “Các ngươi làm như vậy có ý tứ sao?”

“Có!”

……

Cuối tuần, Vân Mạt rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ của phòng tối, đoàn người cưỡi xe huyền phù xuất phát.

Biệt thự của Hoắc gia nằm trong khu vực cao cấp, phồn hoa nhất của Trung Ương tinh, bên ngoài sôi động bên trong yên tĩnh, còn chưa tới cửa đã nhìn thấy một con đường lộng lẫy, hai bên nở đầy loài hoa tím không rõ tên, nhìn qua liền khiến cho tâm tình sung sướng.

“Leng keng……”

“Ai! Dì Hoàng……”

Trong nhà hôm nay không có người, Hoắc Xuyên chán đến chết, tiếp tục cọ xát ở trên sô pha.

Nữ phục vụ không có hồi âm.

“Sao thế?! Đều đã đi đâu hết rồi?”

“Leng keng……”

“Leng keng……”

Chuông cửa vang lên không ngừng, Hoắc Xuyên căn bản không nghĩ phản ứng, chỉ bực bội che lỗ tai lại.

Thẳng đến năm phút sau, hắn rốt cuộc mới nâng mí mắt lên……

Hoắc Xuyên nhấp chặt môi một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên, hai hàm răng trắng tinh lộ ra ngoài,

“Đệch!”

Hắn lao nhanh ra khỏi phòng khách, khi đi đến con đường sỏi đá trong sân lại cố tình nện bước chậm lại.

“Là các ngươi sao!”

Hoắc Xuyên trề môi mở cửa ra, đôi tay xoa ngực, một bộ dáng không sao cả, “sao các ngươi lại tới đây?”

“Không chào đón sao?”

“Mời vào……”

Hoắc Xuyên lãnh đạm xoay người, đi trước dẫn đường, nhưng trên mặt lại cười to không thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment