Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 181 - Chương 181. Liền Cảnh Sát Cũng Lừa Dối

Chương 181. Liền cảnh sát cũng lừa dối Chương 181. Liền cảnh sát cũng lừa dối

Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất

Vân Mạt cũng có chút nhíu mày, bước chân đang hướng về phía xe huyền phù bên kia liền ngừng lại.

Mấy người cũng không ngồi xe, đi bộ qua bên kia xem.

Dưới tầng 1, tiểu khu 4 của Hải Đô, nhanh chóng phun đầy bọt biển giảm xóc, có mấy cư dân ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt còn không quá vừa lòng, thấp giọng chửi.

“Có chuyện gì thế?”

Hoắc Triết Hàm mặc y phục lịch lãm, nhưng cả người lại tràn ngập lực tương tác, cư dân tức khắc mồm năm miệng mười cùng hắn kể lể.

“Không biết, đây cũng không biết là lần thứ mấy rồi, quả thực có bệnh!”

"Toà nhà này có một nam nhân, cứ cách mấy ngày liền bò ra nhảy lầu một lần, mỗi lần đều làm cho mọi người biết, thanh danh của tiểu khu chúng ta đều truyền đi xa, ta thấy về sau đừng nghĩ đem đi cắm ngân hàng vay tiền được.”

“Không riêng gì hắn nha, còn có người ở tầng 19, không phải cũng thường làm ầm ĩ sao?”

Hoắc phu nhân cùng Hoắc Xuyên liếc nhau, tức khắc rùng mình.

Đây có phải giống như thần côn trên đường đi đến đây đã nói, ngũ hành tương sinh tương khắc?

Hai người thử nhìn về phía Vân Mạt, ngón cái của nàng còn đang vuốt ve cằm, tựa hồ nghĩ đến thứ gì.

Hoắc Xuyên nhịn không được nhớ lại đối thoại trên xe trước đó, thử hỏi quần chúng bên cạnh, “Bọn họ bao nhiêu tuổi?”

“Nếu ta nhớ không lầm thì một người hai mươi tám tuổi, một người 91 tuổi.”

Hoắc Xuyên chớp mắt, gõ thông tin vào thiết bị trí não, đổi thành cầm tinh con gì, sau đó lại tiến bộ dựa vào công thức Vân Mạt đưa cho.

“Một người cầm tinh con chó mệnh thổ, ở tầng tám thuộc mộc, mộc khắc thổ. Một người cầm tinh con trâu mệnh mộc, ở tầng mười chín là kim, kim khắc mộc…… Chậc chậc chậc, không phải chuẩn như vậy chứ?”

Vân Mạt sờ sờ túi, trống rỗng, không mang theo mang phù.

Hoắc Xuyên vừa thấy tư thế này của nàng liền hiểu được, từ trong túi móc giấy bút ra, lúng túng đưa qua.

“Tiểu Xuyên Tử ngươi rất có tiền đồ”.

Vân Mạt ha ha vui vẻ, xoay người tìm một góc an tĩnh vẽ phù chú.

Chờ sau khi nàng thu tay lại, Hoắc Xuyên liếc xéo nàng hỏi, “Sau đó thì sao? Làm gì?”

“Trước đi lên lại nói”.

Vân Mạt gấp lá bùa lại, để vào trong túi, vẻ mặt bình tĩnh đi lên trên lầu.

Chờ đi đến tầng tám lại có cảnh sát ngăn ở cửa, không cho bọn họ tới gần, sợ sẽ kích thích đến cảm xúc của nam nhân kia.

“Anh cảnh sát, đó là chú của ta, ta có thể vào xem không?” Vân Mạt lời nói thành khẩn.

Khoé miệng Hoắc Xuyên đã có điểm run lên, sao người nào nàng cũng dám lừa dối vậy?

"Chú?”

Viên cảnh sát đứng gác cửa có chút dao động, bọn họ đã tới đây vài lần, không nghe nói người này có thân thích như vậy.

Tinh thần của nam nhân bên trong kia đã bị hỏng nhiều lần, tuy nhiên vẫn là một người có chỉ số thông minh cao, lần này đã phá hủy toàn bộ phương tiện phòng trộm, đồng sự của hắn đang ở bên trong khuyên bảo.

“A! Các ngươi đừng tới đây!”

Nam nhân kia một chân đặt trên cửa sổ, nửa người thò ra ngoài, đôi mắt hồng hồng, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm.

Thần thái hắn lộ ra một cỗ không thích hợp.

“Đúng”, Vân Mạt nói, “Để ta đi vào thử xem đi, hắn đang bị kích thích, gặp người quen hẳn là có thể giúp hắn an tĩnh lại.”

Viên cảnh sát nhíu nhíu mày, bọn họ thật không sợ hắn nhảy xuống, dù sao cũng ngã không chết.

Chẳng qua trị ngọn không trị gốc, quay đầu hắn lại muốn tự tử, còn phải lãng phí tiền thuế để cảnh sát đi làm việc, khiến cho sở cảnh sát bọn họ cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ theo

Khi viên cảnh sát bận nhíu mày, Vân Mạt đã từ khe cửa chui vào.

Bên trong có một vị cảnh sát trung niên đang khuyên giải, sau khi nhìn thấy Vân Mạt liền sửng sốt một chút, nhưng không có bảo nàng đi ra ngoài.

“A! Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây!”

Nam nhân múa may nắm tay, đấm vào phía trước mặt, thanh âm đã thay đổi thực thảm hại.

Vân Mạt đi về phía trước một bước, viên cảnh sát trung niên cũng không có cản nàng, nàng thấy được người thanh niên đang đứng trên cửa sổ.

Người này nhìn qua lịch sự văn nhã, nhưng trong ánh mắt không có tiêu cự, cũng không nhìn người khác, tựa hồ năm giác quan đều không ở trong không gian này.

“Cút ngay, cút ngay!”

Nam nhân không chỉ giơ nắm tay, còn nâng chân phải lên, làm bộ hướng trong phòng đá.

“Ai, lại là như vậy!”

Viên cảnh sát trung niên nói vào bộ đàm, “Làm chuẩn bị đi.”

Súng gây mê đã chuẩn bị sẵn sàng, phía dưới đã bố trí phòng hộ đúng chỗ.

Ở trong mắt bọn họ, người này hiển nhiên là có vấn đề về tinh thần, không biết có phải do áp lực quá lớn dẫn tới hay không.

“Chú, chú đừng sợ, là ta, ta tới giúp ngươi, có ta ở đây, bọn họ đều sẽ không làm tổn thương đến ngươi được”, Vân Mạt vừa nói, một bên vừa đi về phía trước.

Viên cảnh sát trung niên quay đầu nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi ở cửa, ý tứ thực minh xác. Tình huống của cả gia đình này như thế nào? Sao ai cũng có bệnh tâm thần vậy?

Khi viên cảnh sát trung niên giơ tay lên, chuẩn bị thông tri người bên ngoài.

Người trẻ tuổi nguyên bản đang ngồi ở trên cửa sổ, cảm xúc vô cùng kích động, thò đầu lại, lỗ tai hướng về phía bên này.

“Chờ một chút, hắn nghe vào, ngươi tiếp tục nói đi”, viên cảnh sát trung niên buông tay, nhìn Vân Mạt.

Nếu có thể giải quyết vấn đề từ gốc, bọn họ cũng không muốn mỗi lần đều huy động nhiều như vậy.

“Đừng sợ, ngươi xem, phù đuổi ma gia truyền của nhà ta này, mang lên liền không có cái gì dám chạm vào ngươi”, Vân Mạt nói chuyện, càng đi gần về phía cửa sổ hơn.

Viên cảnh sát trung niên vừa muốn gọi nàng lại, bảo nàng không cần kích thích thanh niên kia.

Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, chỉ cần tới gần hắn trong vòng 1 mét, cảm xúc của hắn liền sẽ thập phần phấn khích, hoàn toàn không chịu khống chế.

Nhưng lần này thực khác, Vân Mạt tới gần không có kích thích kíp nổ của người trẻ tuổi thần kinh mẫn cảm này.

Hắn ngược lại càng thêm an tĩnh, đầu cũng đi theo xoay lại đây, hai tròng mắt vẫn cứ vô thần, tựa hồ đang đuổi theo động tác của Vân Mạt.

Ngón tay Vân Mạt xiết chặt, “Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, trừ tà trói mị, trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình……”

Theo lời nói của nàng, người trẻ tuổi chậm rãi thu chân trở về, hắn chớp chớp mắt, tựa hồ không minh bạch chính mình đang ở nơi nào.

“Ngươi đừng sợ”, Vân Mạt nói, “Nơi đây phong thuỷ bị ảnh hưởng, dẫn tới từ trường có biến, ngươi nhìn thấy hắc khí là bởi vì tinh thần của ngươi bị ảnh hưởng, ngươi xem, kỳ thật đều là cảnh sát.”

Người trẻ tuổi rốt cuộc đã hoàn toàn an tĩnh lại, sắc mặt vẫn thực tái nhợt, hắn chậm rãi nhìn về phía cửa.

Nguyên bản, vô số hình ảnh sương khói lượn lờ trong mắt làm trong lòng hắn run sợ, hiện tại tất cả đều đã biến mất.

“Hóa ra nàng nói là thật.”.

Thanh niên cả người run rẩy từ trên cửa sổ dịch xuống dưới, hai bước bổ nhào vào Vân Mạt ở trước mặt, hung hăng ôm eo nàng, sau đó liền bắt đầu khóc tê tâm liệt phế, không hề có hình tượng.

“Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết!”

Hoắc Xuyên vừa mới tiến vào, liền thấy một màn này.

Vân Mạt thế nhưng còn vỗ vỗ phía sau lưng người thanh niên kia, Hoắc Xuyên thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng lòi cả ra ngoài.

“Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì”.

Người trẻ tuổi rốt cuộc ngồi xuống ghế, uống chén nước sau đó còn ợ một cái.

Viên cảnh sát trung niên cũng rốt cuộc minh bạch, họ không phải là người một nhà, “Tiểu cô nương lá gan cũng rất lớn, đã học qua tâm lý học sao? Chú, hử?”

“Đúng”, Vân Mạt mặt không đỏ, tim không hoảng, “Luận tuổi tác hắn có thể là chú của ta sao?”.

Viên cảnh sát trung niên dùng tay chỉ chỉ nàng, “Mặc kệ nói như thế nào, lần này cảm ơn ngươi.”

“Không có việc gì, đừng khách khí.” Vân Mạt cười nhạt.

Đám người sau khi rời đi, nàng đem bùa chú trong túi móc ra tới, đưa cho người thanh niên, “Trấn Hồn Phù, ngươi cầm đi, thể chất của ngươi tương đối đặc thù, dễ dàng chịu ảnh hưởng khi nguyên khí bên ngoài biến động, cho nên có đôi khi sẽ sinh ra cảm giác mê huyễn, mang theo cái này đừng rời xa người, một tháng sau ngươi sẽ tốt lên.”

“Cảm ơn”, người trẻ tuổi tiếp nhận tới, đầy mặt mang ơn đội nghĩa.

“Không cần khách khí”, Vân Mạt đứng lên, đem giao diện tài khoản trí não đưa tới phía trước hắn, “800 tinh tệ, phiền toái thanh toán luôn”

Người trẻ tuổi:……Đã nói tốt là lấy việc giúp người làm niềm vui đâu?

Hoắc Xuyên:…… Thần côn vẫn như cũ là cái tên thần côn kia!

Bình Luận (0)
Comment