Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất
Vân Mạt có chút cao hứng.
Công nghệ cao của tinh tế khiến cho sinh hoạt của mọi người trở nên thập phần tiện lợi, nhưng ở trên phương diện thỏa mãn vật chất, nàng lại trước sau có hơi chút cô độc.
Gặp được một người hiểu huyền học, không thể nghi ngờ là một việc khiến nàng thực thoải mái.
“Ngươi biết xem bói sao?” Vân Mạt chớp đôi mắt hỏi.
Lăng Cửu cũng có chút cao hứng, hắn là người của Khai Dương tinh, nghe nói tổ tiên của hắn hai ngàn năm trước, gọi là chân nhân gì đó, tinh thông huyền học, để lại một ít bản thư tịch trân quý.
Gia tộc hắn kinh doanh đồ cổ, bản thân hắn còn là chiến sĩ cơ giáp thực lực mạnh mẽ.
Nhưng tương phản với chức nghiệp của hắn, hắn đặc biệt yêu thích văn hóa cổ đại, luôn tự nguyện xin đi chấp hành nhiệm vụ ở các tinh cầu hoang vu, để có thể tiếp xúc gần gũi với nền văn hóa đã mất đi.
Mấy năm gần đây, hắn thậm chí còn dùng nhiều tiền để xây dựng một nhà xưởng chế tạo chu sa cùng lá bùa.
Chẳng qua không người dạy dỗ, đối với huyền học tuy rằng nhiệt tình yêu thích lại cái biết cái không.
Nhưng thậm chí như vậy, cũng không ngăn được hắn nóng lòng muốn thử, vẽ bùa, đoán mệnh…… Hắn mọi thứ đều dám làm.
Mọi người ở tinh tế vốn không tin cái này, thế cho nên hắn còn chưa có được cơ hội ‘gạt’ người.
Vân Mạt là người thứ nhất cảm thấy hứng thú với đoán mệnh, Lăng Cửu nhất thời thu hồi lại thái độ hờ hững của mình, nghiêm túc đánh giá Vân Mạt.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Lăng Cửu hỏi.
“Ngươi biết xem cái gì?” Vân Mạt lại hỏi.
“Có lẽ trên biết thiên văn, dưới tường địa lý đi?” Lăng Cửu nói.
Hoắc Xuyên ở một bên nghẹn cười đến mau không nín được, từ ngữ mà nhóm thần côn dùng để khoác lác sao giống nhau như đúc vậy?
Vân Mạt cũng toét miệng cười, cảm thấy người này rất có ý tứ.
“Vậy ngươi tính thử xem, vận thế hôm nay của ta như thế nào?” Vân Mạt hỏi.
Trên mặt Lăng Cửu rốt cuộc có hơi chút ý cười, từ trong túi áo màu trắng móc ra ba đồng tiền.
Vân Mạt quả thực muốn đỏ mắt, diễn trò làm nguyên bộ nha, trang bị của người này so với nàng còn mạnh hơn nhiều.
“Ném sáu lần”, người nọ nói.
Vân Mạt giống mô giống dạng ném sáu lần, nàng không thể tự tính chuẩn cho chính mình, nhưng người khác tính cho mình, nàng ở bên cạnh đứng xem, ngược lại là có thể nhìn ra chút gì đó.
“Đoái hạ khảm thượng, là quẻ tiết”, Lăng Cửu một bên xem, một bên lật mở sách, khi đến trang của quẻ tượng kia, liền bắt đầu rung đùi đắc ý.
“Cái quẻ này có chút hung, ngươi hôm nay ra ngoài bất lợi.”
“Sách……”
Khi hắn nói câu đầu tiên, Vân Mạt liền không nhịn được lắc đầu, xem ra chỉ là một người yêu thích huyền học.
Lúc này, có khách hàng tới mua trấn trạch phù, trả một vạn tinh tệ.
Ngón tay Vân Mạt khẽ run, không dám tin tưởng ngoáy ngoáy lỗ tai, “Bao…… Bao nhiêu tiền?”
Lăng Cửu đối với sự thất thần của nàng có chút không hài lòng, nhưng thấy nàng chỉ vào tác phẩm đắc ý nhất của mình, vẫn dùng nhẫn nại lớn nhất giải thích, “Trấn trạch phù, có thể trấn trạch, hóa sát, trừ tà, tiêu tai, hàng phúc, một vạn tinh tệ một tấm.”
Vân Mạt thiếu chút nữa nhũn cả chân, cảm thấy trái tim giống như bị búa tạ đập.
Vì sao?
Vì sao hàng nhái, hàng giả có thể bán một vạn tinh tệ một tấm!
Vì sao một lá bùa của nàng chỉ có thể bán 800?!
Hoắc Xuyên sớm đã hiểu ý tứ của nàng, khinh thường hừ một tiếng, “Chủ yếu là vì khuôn mặt của ngươi không được bằng hắn đi!”
Vân Mạt đứng ngốc lăng tại chỗ, ngơ ngác nhìn chủ tiệm kia.
Lăng Cửu thấy nàng nửa ngày bất động, cũng không lại phản ứng nàng.
Bởi vì vài phút ngắn ngủn này, lại có không ít khách nhân đến đây, tiền trao cháo múc, một xấp bùa giấy kia rất nhanh liền bán hết.
Còn có mấy khách hàng cùng hắn nói chuyện phiếm, “Tiểu ca ca chủ tiệm đừng có gấp, ta chờ ngươi họa.”
Người nọ họa trấn trạch phù, chỉ là da lông, không có gân cốt, căn bản chính là một tấm phù vô dụng.
Nhưng lại có vài tiểu cô nương, mua xong sau che ngực, lại trộm trở về xếp hàng mua thêm một tấm nữa.
Ngọa tào, đây là cái thế đạo chỉ xem mặt!
Mắt thấy giấy vàng trên bàn càng ngày càng ít, đội ngũ cũng bắt đầu có quy mô, Vân Mạt không đứng yên được nữa, quyết đoán chạy đến xếp hàng.
Nửa giờ sau, rốt cuộc cũng tới phiên nàng.
Lăng Cửu lấy bút lông ra, chấm chu sa, vừa mới chuẩn bị hạ bút.
“Chờ một chút!” Vân Mạt rống lên một tiếng.
Lăng Cửu nhìn thấy lại là nàng, giữa mày hơi nhíu.
“Như vậy đã rất tốt rồi, ngươi xem, chu sa cùng giấy vàng tách ra, là hình ảnh tốt đẹp cỡ nào!” Vân Mạt xoa xoa tay nói.
Tâm tình tốt đẹp của Lăng Cửu đã mất hết, đây là chướng mắt phù của hắn, nhưng lại coi trọng chu sa cùng giấy vàng của hắn?!
Hắn đứng thẳng thân mình, gằn từng chữ một, “Ta bán phù không bán nguyên vật liệu!”
“Hắc hắc hắc, tiểu ca ca, thương lượng một chút đi”.
“Không thương lượng”, Lăng Cửu dứt khoát cự tuyệt.
Mặt Vân Mạt đột nhiên ghé sát vào bên tai hắn.
“Làm gì? Ta không tìm bằng hữu, nam nhân, nữ nhân đều không tìm!”
Lăng Cửu đã thấy nhiều các loại phương thức xáp lại gần hắn, vừa thấy Vân Mạt tới gần, lập tức lui về phía sau, lời lẽ chính đáng nói.
“Không phải”, Vân Mạt vuốt mũi, “Ta kỳ thật tưởng lặng lẽ nói cho ngươi, ngươi tính không chuẩn.”
“Ngươi nói cái gì?”
Lăng Cửu ngữ khí không tốt, “Ngươi là tới gây sự sao?”
“Không không không, ta chỉ là sửa đúng cho ngươi một cái sai lầm nho nhỏ, nhân tiện muốn mua chu sa và giấy vàng của ngươi”, Vân Mạt làm cái động tác trấn an.
Lăng Cửu: “Không bán!”
Vân Mạt đối với bộ dáng dầu muối không ăn này của hắn, có chút vô ngữ, nhưng nàng thật đúng là không nghĩ rời đi.
Không hề vô nghĩa, tiếp nhận bút lông của hắn, vạch hai, ba cái, vẽ lại quẻ tượng vừa rồi.
“Ngươi xem, kỳ thật là đoái thượng khảm hạ, đây là quẻ vây. Đoái là đầm lầy, khảm là nước, nước thấm xuống đáy của đầm lầy, giữa đầm thì khô cạn, nước lại bị đầm vây khốn, hàm nghĩa đối phương lâm vào khốn cảnh. Dự báo gặp phải tiểu nhân, tiểu nhân kia phạm vào pháp luật, bị nhốt vào ngục giam, cho nên sẽ hung hiểm.”
“Đã hiểu chưa? Hung là người khác, không phải ta!”
“Ngươi hiểu huyền học?” Ngữ khí Lăng Cửu rốt cuộc hòa hoãn xuống dưới.
“Đúng ~”
Lăng Cửu rốt cuộc nghiêm túc lên, nhìn Vân Mạt từ trên xuống dưới.
“Cái kia, đều là người đồng đạo, nên hỗ trợ lẫn nhau đúng không?”
Thần sắc Lăng Cửu có chút hòa hoãn.
Vân Mạt thử thăm dò hỏi, “làm sao thì ngươi mới bằng lòng bán cho ta?”
“Được, tới đây, quầy hàng nhường cho ngươi, ngươi thích làm cái gì thì làm, khiến ta tin là được”, Lăng Cửu cũng dứt khoát.
“Đơn giản như vậy thôi?” Vân Mạt có chút không tin, chớp đôi mắt liếc hắn.
“Đúng!” Lăng Cửu nói xong, dọn ghế đi sang một bên.
Khách hàng đang xếp hàng phía sau, vừa thấy thay đổi người, “Hừ” một tiếng liền tan.
Vân Mạt:……
Khu vực văn hóa cổ đại này diện tích không nhỏ, các loại hơi thở văn hóa tràn ngập, khiến người ta có loại cảm giác thời không đảo loạn.
Vân Mạt cùng Hoắc Xuyên ngồi xuống sau quầy, thời gian không có nhiều lắm, nàng đơn giản thu nạp một chút công cụ trên mặt bàn, đem nghiên mực, thư tịch thay đổi vị trí, mở ra một tờ giấy lớn, lấy bút lông ra viết bốn chữ to rồng bay phượng múa, “Đoán đâu trúng đó!”
Sau khi viết xong, nàng liền ngồi xếp bằng trên ghế dựa, con mắt hơi nheo lại, lòng bàn tay hướng lên trên, bày ra tư thế đả tọa.
Mặt nàng quá trẻ, nếu không làm chút mánh lới, chỉ sợ càng không có người hỏi thăm.
Nhận thức của Hoắc Xuyên đối với kỹ năng giả vờ của nàng bay lên thẳng tắp, quả nhiên không có giả vờ giỏi nhất, chỉ có càng giỏi hơn.
Tư thế này vừa bày ra, người bán đồ vật xung quanh đều nhìn về phía nàng.
Cái quầy hàng này vốn dĩ khí chất đã rất độc đáo, vừa rồi còn là một nam nhân dựa mặt ăn cơm, hiện tại lại thay đổi kịch bản, bọn họ không thể không bội phục mạch não độc đáo của chủ nhân quầy hàng này.
Nhưng, chờ mọi người thấy rõ ràng bốn cái chữ to kia, thần thái lại trở nên cổ quái.
Chợ đen này thật sự cái kỳ ba gì cũng có, thiếu nữ trẻ tuổi như vậy cũng dám đi lừa gạt người?