Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185. Mua Được Chu Sa Giấy Vàng

Chương 185. Mua được chu sa giấy vàng Chương 185. Mua được chu sa giấy vàng

Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất

Chủ của quán bên cạnh thiếu kiên nhẫn, hắn không nhịn được dò hỏi Vân Mạt, “Em gái này, ngươi đoán đâu trúng đó không phải là cái ý mà ta đang nghĩ đấy chứ?”

Vân Mạt mở mắt, một bộ dáng cao nhân, “Ý của ta, ước chừng chính là cái mà ngươi đang nghĩ kia.”

Chủ quán bị nàng làm cho nghẹn một chút, cũng cười, “có hơi chút ý tứ, vậy ngươi thu phí như thế nào?”

Vân Mạt nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói, “Đoán mệnh, một quẻ 800 tinh tệ.”

Chủ quán phụt cười thành tiếng, 800 so sánh với một vạn tinh tệ trước đó kém quá xa, sinh ý tốt không làm, lại muốn quậy cái gì?

Nhưng 800, xác thật không cao, ở giữa các quầy hàng động một chút là mấy vạn, thì đây tuyệt đối có thể coi như là cải trắng, nàng chẳng lẽ muốn lãi ít tiêu thụ mạnh sao?

“Kia, nếu không ngươi tính cho ta một quẻ đi?”

Chủ quán nổi lên hứng thú, 800 tinh tệ cũng không thiệt hại gì.

Vân Mạt nhếch miệng cười, vừa lòng nhìn khoản tiền thu được, sau đó thong thả ung dung nói một câu, “Trong vòng năm phút tới, ngươi sẽ bị một nữ nhân làm thương tổn”.

Quán chủ:……hàng ngon giá rẻ đâu? 800 tinh tệ cũng chỉ giá trị một câu như vậy sao?

Thế này quả thực so với cái vị bán mặt vừa rồi còn muốn hố người hơn!

Vị kia tốt xấu còn trả lại cho tờ giấy!

Nàng nói cái gì nhỉ? Bị nữ nhân thương tổn? Còn không phải là bị nữ nhân trước mặt này thương tổn sao?

Chủ quán có chút không cao hứng, “Chỉ như vậy?”

“Đúng……Số tiền và lợi ích có quan hệ trực tiếp với nhau, ngươi nếu muốn nhờ ta hóa giải, liền không phải chỉ có 800 tinh tệ!”

Chủ quán cảm thấy chính mình đã bị lừa, hắn không nhịn được muốn đánh chính mình, “Coi như cho ngươi tay tiện!”

Hoắc Xuyên nhìn bộ dáng chủ quán buồn bực không vui, lại trộm vui vẻ, hắn chạy đến bên cạnh Lăng Cửu, lén chọc chọc chờ xem náo nhiệt.

Quán chủ nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không thoải mái, “Ngươi nói ta trong vòng năm phút sẽ bị nữ nhân thương tổn đúng không, vậy nếu không bị thương tổn thì sao?”

“Sẽ trả lại toàn bộ tiền”, Vân Mạt vẫn ngồi xếp bằng trên ghế, hai tay mở ra, biểu tình vô tội.

Chủ quán không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn đi dạo một vòng tại chỗ, ngón tay chỉ Vân Mạt, “Được, tốt, ta chờ!”

Hắn một bên nói, một bên đi đến quầy hàng của chính mình.

“Sách……” Vân Mạt có chút không đành lòng, lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, sau lưng vọt tới một chiếc xe huyền phù đẩy tay, mặt trên chở một đống hàng hóa.

“Mau tránh ra!” Giọng nữ nhân hô to.

Chủ quán đứng sững sờ ở đó.

Liền nghe được “Rầm” một tiếng.

Nữ nhân trung niên điều khiển xe, liền cứ như vậy đâm bay chủ quán!

Đâm bay!

Bay!

!

Chủ quán béo máu mũi đầy mặt, từ địa phương thật xa bò lên, run run tay không biết nói cái gì cho tốt.

Bị nữ nhân thương tổn cái mả cha……

Vân Mạt đã nhảy xuống ghế, chậm rì rì đi đến trước mặt chủ quán, duỗi tay kéo hắn dậy, “Ngươi có muốn mua khai vận phù không? Có thể giúp vận khí của ngươi trở nên tốt hơn một chút.”

Chủ quán béo:…… “Không cần!”

Vân Mạt có chút tiếc nuối, đưa lưng về phía hắn lắc lắc đầu, “Như vậy xem ở trên phân nhượng ngươi và ta có duyên, ta lại đưa thêm cho ngươi một câu, ngươi hôm nay sẽ hao tiền, số lượng còn rất lớn!”

Sắc mặt chủ quán đều mau tái rồi:……

Chờ đến khi hắn trở về mới phát hiện, nhân viên đã bán mất miếng cổ ngọc của hắn, còn coi như đồ mô phỏng bán đi với giá chỉ hai vạn tinh tệ!

Nhân viên nhìn hắn, mặt đầy kích động, muốn được ông chủ tán thưởng.

Chủ quán sắc mặt xanh mét, hắn cơ bản đã quên chưa cất khối ngọc kia đi, tối hôm qua hắn vừa mới xác định, khối ngọc kia là đồ cổ chân chính, dù cho bán giá trăm vạn tinh tệ cũng có thể.

Chủ quán sờ sờ ngực, muốn tìm thuốc trợ tim, hôm nay hắn đã phải chịu kích thích thật sự lớn.

“Uy, ngươi còn muốn nghe không? Miễn phí cho ngươi nha?” Vân Mạt nhìn mặt chủ quán, tiếp tục nói chuyện.

Hoắc Xuyên đã cười đến sắp nằm bò ra đường, thói quen kéo lông dê trước khi bắt một con dê của nàng trước sau không sửa nha.

“Ngừng, ta mua, ta mua còn không được sao?”

Thiếu nữ này quả thực là cái miệng quạ đen, 'đoán đâu trúng đó' là như vậy sao?

Nói thương tổn liền thương tổn, nói mất tiền liền mất tiền, trong chốc lát lại nói thêm cái gì, hắn còn muốn sống hay không?

Còn không phải là 800 sao? Tuyệt không thể để nàng lại nói tiếp.

“Ông chủ may mắn nha, trong chốc lát tiền của ngươi liền sẽ trở lại.”

Chủ quán béo:……

Lăng Cửu đã há to miệng, chuyện này thật huyền huyễn.

Nửa giờ sau, người mua cổ ngọc của chủ quán béo trả lại hàng, nói tỉ lệ không tốt, hắn không thích.

Chủ quán béo vui mừng đến khóc rối tinh rối mù.

“Cho nên nói, ngươi thật sự biết tính?”

Lăng Cửu rốt cuộc ngồi không yên nữa, đi tới nhìn Vân Mạt.

“Đúng……” Vân Mạt đáp.

“Vậy ngươi tính cho ta đi?” Lăng Cửu hỏi.

“Được.”

Vân Mạt điểm điểm thiết bị trí não, hôm nay kiếm tiền thật dễ dàng, xem ra về sau cần phải thường xuyên đi đến loại địa phương này dạo chơi, nếu có cơ hội, cũng mở một quầy hàng của chính mình.

Lăng Cửu thanh toán tiền xong liền ngồi ngay ngắn ở nơi đó, cũng không nói muốn biết cái gì.

“Ngươi muốn tính cái gì?” Vân Mạt hỏi.

“Tùy tiện đi”, Lăng Cửu đáp.

Vân Mạt nhìn thần thái của hắn, không có hảo ý mếu máo, tùy tiện sợ là ngươi sẽ khóc nha……

Xem tướng tay, xem tướng mạo, lại phối hợp tung sáu hào, Vân Mạt rốt cuộc bắt đầu nói.

“Ngươi từ phương bắc lại đây, việc học thành công nhưng không có kế thừa tổ nghiệp, năm tuổi có tai nạn liên quan đến nước, bảy tuổi gặp hoả hoạn, mười tuổi thiếu chút nữa bị bọn buôn người bán đi, hai mươi tuổi nhập ngũ, 22 tuổi bị thương thận, ân, khả năng sau lại chữa trị được……”

Nàng thao thao bất tuyệt nói ước chừng mười phút, mí mắt Lăng Cửu đã từ trạng thái nửa cụp đến tròn xoe.

“Sao có thể?! Ngươi điều tra ta sao?”

“Ngươi nói đi?”

Vân Mạt trong lỗ mũi hừ ra một câu, “Ngươi còn muốn ta nói tiếp sao?”

“Người mà ngươi yêu thầm lại không dám thổ lộ kia?”

“Đệch!” Một câu xé rách biểu tình siêu nhiên thoát tục của Lăng Cửu.

Lăng Cửu xoa xoa mặt, hắn đã tin.

Giống như chuyển một nhân cách khác, Lăng Cửu ban đầu tiên phong đạo cốt giây lát sau liền biến thành chó quẫy đuôi.

“A, đồng học, ngươi ở tinh cầu nào? Chúng ta có thể thường xuyên giao lưu hay không? Ngươi cho ta lưu phương thức liên hệ, được không?”

“Ta không tìm bằng hữu, nam nhân nữ nhân đều không tìm”, Vân Mạt đem nguyên lời hắn nói trả trở về.

Lăng Cửu:……

Vân Mạt tiếp theo nhướng mày, “Ngươi muốn học?”

“Đúng, đúng”.

Lăng Cửu mặt hàm bức thiết, cảm giác Độc Cô Cầu Bại rất tịch mịch, hắn rốt cuộc đã gặp được một đại sư chân chính, không thể buông tha.

“Thật cũng không phải không được.”

“Điều kiện là gì?” Lăng Cửu thập phần hiểu chuyện.

“Chu sa, giấy vàng có bán không?”

“A, bán! Một vạn tinh tệ một tấm!” Lăng Cửu tiếp lời.

Vân Mạt thấy đau đau, nhéo tấm thẻ trong túi, bọn họ vì sao ai cũng dùng khẩu khí một vạn không phải là tiền để nói chuyện cùng một kẻ nghèo kiết xác?

Vân Mạt ấn tay xuống giấy vàng, “Một vạn?”

Lăng Cửu ngộ đạo, “Không không, giá bán cho ngươi, một ngàn tinh tệ một tấm, thế nào?”

……

Trên đường trở về, Vân Mạt cười đến miệng đều không khép lại được, đồ được đến lại chẳng phí công phu.

Quan trọng nhất chính là, giá cả này nàng có thể trả được!

Trên hàng hạm trở về, các thiếu niên tranh thủ mua một tấm khai vận phù, trên mặt xanh xanh đỏ đỏ.

Vì sao thần côn kiếm tiền luôn bắt đầu từ người một nhà.

Từ 800 tăng lên tới 1800 tinh tệ, thật đau thịt.

Bình Luận (0)
Comment