Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất
Trên hàng hạm trở về, các thiếu niên uống rượu, đánh bài, khi đến Trung Ương tinh, đi đường đều có chút lay động.
Trăng đã lên đầu cành liễu, Trung Ương tinh nơi nơi đều thực phồn hoa, dân cư cũng nhiều, mặc dù đến giờ này nhưng cũng vẫn còn rất náo nhiệt, đặc biệt là đường phố chỗ nhà hàng Phỉ Tư, thậm chí còn là khu trung tâm của trung tâm.
Những con đường chỉnh tề lan xa thật xa.
“Sao còn chưa đi?” Hoắc Xuyên đẩy Vân Mạt.
Vân Mạt nhìn vị trí Bình Tùng Đạo ở bên kia, nói, “Các ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc.”
“Ngươi có thể có việc gì?”
Hoắc Xuyên thanh tỉnh hơn mọi người một chút, ngón tay thon dài lười biếng nâng lên, thuận tay lôi kéo cổ áo xuống cho thông khí, xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện.
Vân Mạt ở Trung Ương tinh không quen biết ai, còn muộn như vầy rồi, nàng có thể có việc gì?
Hoắc Xuyên có chút không yên tâm, bên kia, Lưu Dược tựa hồ hơi hơi cảm giác nàng có chút không thích hợp, đi lại đây dò hỏi.
“Lăng Cửu không phải đã tính cho ta một quẻ sao? Ta hôm nay có lộc, ta đi thử thời vận”, Vân Mạt nói.
Quẻ tượng biểu hiện người mà nàng muốn tìm, sẽ tìm thấy.
Tìm người sao?
Nàng có thể cần tìm người nào chứ?
Theo quẻ tượng chỉ dẫn, Vân Mạt quyết định đi xem.
“Ta đây bồi ngươi đi?”
Hoắc Xuyên có chút không yên tâm, tuy rằng trị an của Trung Ương tinh không tồi, nhưng hắn vừa mới trải qua một lần bắt cóc, luôn có chút thần hồn nát thần tính.
“Được.”, Vân Mạt tựa hồ cũng nghĩ đến điều gì, gật đầu.
“Cầm lấy”, nàng đưa cho Hoắc Xuyên một cái phù giải rượu.
“Đây là cái gì?”
Hoắc Xuyên tuy rằng ngoài miệng hỏi, nhưng vẫn thò tay cầm lấy đồ vật, trong nháy mắt, cả người hắn đều cảm thấy khá hơn nhiều.
Đám người Lưu Dược đã ngồi trên xe huyền phù, ở cửa sổ xe vẫy tay chào bọn họ, “Có việc gì thì gởi tin nhắn nha, chúng ta đi trước.”
“Đi thôi, hẹn gặp lại”, Vân Mạt cũng hướng bọn họ phất tay.
“Muốn đi đâu?” Hoắc Xuyên ấn gọi điện trên tay, chuẩn bị bảo Giang Hải Đào phái một chiếc xe lại đây.
“Bình Tùng Đạo, đi bộ là được rồi.”, Vân Mạt nói.
“Ngươi rốt cuộc muốn đi chỗ đó làm gì?”
Hoắc Xuyên muốn hỏi rõ ràng, tên nhãi này gần nhất rất thích lo chuyện bao đồng, hắn cần phải coi chừng.
Nhưng, không đợi đi đến Bình Tùng Đạo, liền nghênh diện gặp một đám người, khiến Vân Mạt bị đẩy lùi lại vài bước.
Đây là tập thể người thua cá cược sao? Cũng không đến mức nhiều người như vậy chứ? Còn ở trước công chúng như vậy.
“Đệch mợ, đôi mắt của ta, cái phù kia của ngươi có thể làm cho chính mình mù tạm thời không?”
Hơi thở Hoắc Xuyên kèo theo mùi rượu, khi nói nói còn làm bộ nâng tay lên muốn chọc mù hai mắt của chính mình.
Đám người đi tới kia, ít cũng phải mấy trăm, một đám cả trai lẫn gái, đều không mặc quần.
Béo gầy đủ cả, nam nữ đan chéo……
Không ít người dáng đều đã sớm biến dạng, thịt mỡ núc ních, theo động tác của thân thể, thịt mỡ trên người cũng run rẩy, còn có lông chân ở trong gió phiêu đãng.
Có mấy nam nhân vẫn mặc quần tam giác, có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng của thứ nào đó khiến người cảm thấy thẹn, càng bởi vì thân thể đong đưa, mà động lên.
Trong đầu Vân Mạt đột nhiên hồi tưởng lên hình ảnh cậu bé ở đảo quốc nào đó hát vang lên bài “Voi vỏi vòi voi, cái mũi ngươi vì sao lại dài như vậy?” (*)
--------------------------------
(*) Cậu bé này là cu Shin trong phim hoạt hình Nhật. Hay có trò tụt quần khoe c/him và hát bài con vỏi con voi.
--------------------------------
“Đây là cái gì?” Vân Mạt xem đến trợn mắt há hốc mồm.
“Là ngày hội không mặc quần của người tộc Ngải Mỹ.”, Hoắc Xuyên bĩu môi nói.
Vân Mạt mở thiết bị trí não ra, bắt đầu phổ cập chút kiến thức khoa học, “Ngày hội không mặc quần, mỗi năm ngày này, người tộc Ngải Mỹ đều sẽ không mặc quần đi bộ ở trên phố. Theo lời của họ, tổ tiên là muốn thông qua phương thức như vậy, để nhắc nhở những người lớn tuổi có thêm lòng tự tin. Sau đó liền vẫn luôn truyền thừa cho đến ngày nay.”
“Ai nha ta chết đây, ta phải trở về rửa mắt”.
“Ngươi đừng nói nữa, ta khó chịu, đôi mắt muốn mù, không là đã mù rồi, ngươi giúp ta nhìn xem đường phía trước đi, cảm ơn.”
Hoắc Xuyên nói, làm bộ như không nhìn thấy gì, sờ soạng đi về phía trước.
Trong đám người, một nữ nhân to mọng, hướng về phía hắn bắn vô số mị nhãn.
Vân Mạt nhìn một hồi, cảm giác đôi mắt giống như là được đổ tương ớt, chua xót không chịu nổi, liền vội vàng thu hồi ánh mắt của chính mình.
Nàng sợ lại xem một hồi, chính mình liền thật sự mù.
Hoắc Xuyên nhìn trộm nàng một chút, liền ở ngay lúc này, nhìn thấy khóe miệng Vân Mạt câu lên.
Nụ cười này, làm hắn loáng thoáng cảm giác có điềm xấu gì sắp xảy ra.
“A……”, Vân Mạt bắt đầu cười lạnh.
Hoắc Xuyên không nhịn được run lập cập, “Uy, làm sao vậy?”
“Báo cảnh sát đi!” Vân Mạt thọc thọc bên hông Hoắc Xuyên.
“Làm gì?” đầu lưỡi Hoắc Xuyên có hơi chút thắt lại.
Vân Mạt điều ra tin tức trên ngàn độ, chỉ vào hình ảnh trên đó, sau đó ngón trỏ lại chỉ vào đám người béo gầy đằng kia, “Đó là Hồ Đa Kim!”
“Ai?!”
Đôi mắt Hoắc Xuyên trợn to, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa hình ảnh người bình thường bên trong thiết bị trí não, cùng người thân thể trần trụi, chân giữa lắc qua lắc lại trong đám người kia, sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải, sao có thể là Hồ Đa Kim được?!”
Nam nhân trong đám người kia đang giơ tay múa chân, vẻ mặt hàm hậu, xương gò má, mũi đều cao hơn so với Hồ Đa Kim, sao có thể là cùng một người?!
“Chính là hắn”.
Vân Mạt lại điểm ra một đoạn video diễn thuyết của Hồ Đa Kim, chỉ vào nam nhân đang thả ‘vòi voi’ tùy ý chuyển động kia,
“Xem cốt tướng, người này dù cho đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cốt tướng cũng không thay đổi được, chính là hắn!”
“Mau báo cảnh sát đi, xét nghiệm DNA liền biết!”
Vân Mạt nói lời chắc chắn.
Lòng bàn tay Hoắc thiếu gia đều ra mồ hôi, hắn biết người kia có án lừa gạt tài chính đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả ba hắn, Hoắc Triết Hàm cũng từng thổn thức lá gan của đối phương quá lớn.
“Ngươi xác định?”
Hoắc Xuyên thận trọng hỏi lại, vạn nhất không phải, phỏng chừng cha hắn liền phải đi vào bên trong vớt hắn ra.
“Tin ta đi!” Vân Mạt nói, “Nếu không phải thân phận ta mẫn cảm, cũng không cần ngươi báo cảnh sát giúp.”
“Kia, được rồi!”, Hoắc Xuyên nhắm mắt, gửi thông tin đi.
Động tác của cảnh sát tinh tế cực nhanh, xe cảnh sát rất nhanh liền tới đoạn đường phố làm người cay mắt này.
“Như thế nào lại là ngươi?”
Viên cảnh sát trẻ vừa thấy Vân Mạt, mày liền nhăn chặt.
“A? Hắc hắc, chú cảnh sát, duyên phận, duyên phận ha”, Vân Mạt vội vàng tiến lên cười ha ha.
Viên cảnh sát này rõ ràng chính là người ngăn không cho nàng vào cửa ở tiểu khu Hải Đô kia.
“Như thế nào? Bên trong lại có chú của ngươi sao?” Viên cảnh sát hỏi.
“A, nếu luận lên, là có thể gọi chú nha, rơi xuống đất đều là chú, hà tất phải là người cùng dòng máu đâu.”
Viên cảnh sát vẻ mặt hồ nghi, còn chưa có bắt đầu phá án, liền nhìn chằm chằm Vân Mạt không ngừng, đây cũng không phải là người an phận.
“Các ngươi nói thấy được Hồ Đa Kim?” Viên cảnh sát lấy máy ghi âm ra hỏi.
Vân Mạt lui một bước về sau, âm thầm chọc chọc Hoắc Xuyên.
“Nga nga, đúng đúng”.
Hoắc Xuyên tận lực bày ra một gương mặt hàm hậu, chỉ là cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói chói mắt kia, thật sự làm hắn cùng hai chữ “hàm hậu” không liên hệ được với nhau, ngược lại thậm chím còn làm cho người ta thấy hồ nghi.
“Ai là Hồ Đa Kim?”
“Ở chỗ đó, cái tên trong góc kia, trên quần thêu một đóa tiểu cúc non”.
Viên cảnh sát nhăn mày lại, Vân Mạt nháy mắt sửa miệng, “Nga không đúng, chính là cái người mang mắt kính tơ vàng kia.”
Sớm đã có cảnh sát khác đi về phía đám người so sánh, rất nhanh cũng trở lại.
-----------------------------------------------------------
Mọi người có nhớ Hồ Đa Kim không?
(*)Vân Mạt đã đánh cược 20,000 tinh tệ cho chính mình có thể đậu vào đại học Rechester, tiền đánh cược chuyển cho công ty của Hồ Đa Kim, sau đó hắn đã ôm tiền đặt cược chạy trốn. (chương 64, 65)