Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất
“Bạn học sinh này, ngươi nhận sai người rồi, đó là Vương Vĩnh Kiện, là nhà đầu tư tới từ Chử Nhị Tinh, đã tới đây nhiều năm”.
Cảnh sát thở dài, chỉ vào kết quả phân biệt trên thiết bị, nói lời thấm thía.
“Không, không nhận sai, chú cảnh sát, ta kiến nghị ngài lấy DNA của đối phương để xét nghiệm một chút.”
“Ngươi biết đấy, không có lập án, chúng ta không thể tùy ý lấy mẫu của người khác”, cảnh sát lắc lắc đầu.
“Bạn học này, ta hiểu tâm tình của người bị hại, tuy rằng chiều cao cùng hình thể của đối phương không sai biệt lắm, nhưng ngươi thật sự đã nhận sai người. Hơn nữa, người này còn cởi sạch, không có miếng độn giày, lót ngực hay mấy đồ vật tương tự.”
Vân Mạt sờ sờ cằm, “Có phải chỉ khi chứng minh được hắn chính là Hồ Đa Kim, mới có thể bắt hắn hay không?!”
“Đúng vậy”, cảnh sát gật đầu, thực khẳng định nói.
“Vậy ngài chờ ta một chút”.
Vân Mạt nói xong, liền nhắm mắt lại, nhanh chóng vọt qua, trong lòng còn yên lặng niệm tĩnh tâm chú.
Đội ngũ trăm người đang đi tới thì bị nàng tách ra, có vài người không thoải mái mắng lên.
“Làm gì đấy?”
“Cô bé này từ đâu tới đây?”
“Đi ra ngoài”, lập tức liền có người muốn lại đây xô đẩy nàng.
Vân Mạt thân thủ linh hoạt, nhanh chóng chen vào giữa đám người, duỗi tay ôm lấy đùi Hồ Đa Kim, chính mình thật sự là không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu, bắt đầu khóc nỉ non, lớn tiếng kêu: “Cậu ơi……”
“Cái gì?” Hắn vừa muốn duỗi tay đẩy nàng ra tức khắc ngừng tay.
Vân Mạt bắt đầu một phen nước mũi, một phen nước mắt quở trách,
“Cậu, cậu bao lâu không về nhà rồi. Cậu mà còn không mau quay về, mợ đều sắp tái giá rồi! Mợ mà tái giá, gia đình này phải làm sao bây giờ chứ? Cậu ơi! Cậu mau trở về đi thôi! Đừng để cho mợ tái giá, người đàn ông kia răng hô, đi lại cà thọt, mặt đầy rỗ, xấu đau xấu đớn!”
Hồ Đa Kim cũng đơ cả người! Hắn chọn cái thân phận này, chính là bởi vì không có ràng buộc, như thế nào còn có thể toát ra tới một đứa cháu gái ngoại.
“Ngươi? Ngươi……” Hắn cũng không dám nhiều lời, nói đúng còn đỡ, không may mà nói sai thì chỉ có xong đời.
“Cậu, bao giờ thì cậu trở về nhà?”
Vân Mạt nói, còn chùi nước mũi lên trên đùi Hồ Đa Kim.
“Ngươi đi ra bên ngoài chờ ta, chờ ta kết thúc hoạt động sẽ trở lại”.
Tròng mắt Hồ Đa Kim xoay chuyển, muốn lừa dối người rời đi trước, sau đó sẽ 'kim thiền thoát xác'.
Vân Mạt đứng lên, xoa mũi, “Vậy cậu, cháu liền ở bên kia chờ cậu nha”.
“Được, được”, Hồ Đa Kim một bên đẩy nàng, một bên đáp lại.
Vân Mạt lưu luyến đi trở về góc, đem lông tơ trong tay đưa cho cảnh sát, “Có thể không?”
Vẻ mặt Hoắc Xuyên chán ghét, lui về phía sau, “Tởm quá! Ngươi có thể bớt ghê tởm hơn được không? Việc này mà ngươi cũng có thể làm ra tới, nhổ lông chân hắn?! Ngươi mấy ngày tới cách ta xa một chút, ngươi nha quá ghê tởm, ta muốn nôn! ”
Vân Mạt mắt trợn trắng, không có để ý đến hắn, chờ cảnh sát kiểm tra DNA.
“Tích……” Thiết bị trên xe cảnh sát thực đầy đủ, cơ sở dữ liệu đều có, kết quả rất nhanh liền ra tới.
“Lại có thể là Hồ Đa Kim thật?!”
Đôi mắt của viên cảnh sát trợn lên, tư liệu trên tay thiếu chút nữa bị rơi xuống.
Hắn lại có thể thay hình đổi dạng, còn dám công khai trở về?!
Trong lòng Vân Mạt vô cùng kích động, tiền của nàng rốt cuộc lại trở về rồi!
Dám lừa nàng sao?
Lại có thể dám cuỗm tiền của nàng chạy trốn sao?
Người trong huyền môn dễ lừa như vậy sao?
Vân Mạt cười vô cùng ngu đần, trong đầu nàng vẫn luôn chuyển động số lượng tiền kia, số tiền gốc ban đầu cộng thêm tiền bồi thường, hai trăm vạn!
Dưới thỉnh cầu mãnh liệt của nàng, cộng thêm xem ở trên phân thượng nàng là người bị hại lại lập công, viên cảnh sát mang nàng cùng trở về cục cảnh sát.
Hiệu suất làm việc của tinh tế rất cao, suốt đêm thẩm tra, suốt đêm thanh toán tài sản.
Vân Mạt vẫn luôn ở bên ngoài cười ngây ngô, thẳng đến lúc viên cảnh sát đầy mặt phức tạp ra tới kêu nàng.
Trong lòng Vân Mạt mới lộp bộp một chút, không thể đi?
Nhưng mà, tiền thật sự không trở về……
Trải qua cảnh sát thẩm tra xử lí, Hồ Đa Kim có lẽ đã sớm liệu đến ngày hôm nay, hắn đã đem phần lớn tài sản phóng tới trên danh nghĩa của cha hắn.
Hắn đi Alpha tinh bên kia trốn một thời gian, cảm thấy tiếng gió đã qua đi, luyến tiếc Trung Ương tinh, liền chỉnh dung sau đó trở lại, cũng ở chợ đen thay đổi thân phận.
Có người đã nói với hắn, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Sau khi hắn hóa thân thành nhà đầu tư Chử Nhị Tinh, liên tiếp xuất hiện ở trước mặt công chúng, không có ai nhận ra hắn. Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác vui sướng không thể nói thành lời.
Hôm nay nhìn thấy đoàn người lớn như vậy, hắn rốt cuộc không nhịn được mà đi vào trộn lẫn một phen, không nghĩ tới bị lật thuyền, như vậy đều có thể bị nhận ra tới!
Viên cảnh sát nhìn bộ dáng mất mát của Vân Mạt, hảo tâm giải thích một chút.
Nghe nói, ba hắn nhìn trúng tiền lãi của công ty kia liền đem tiền đầu tư……
Nghe nói, công ty kia cũng chạy trốn……
Cho nên, liên tiếp, liền toàn kíp nổ!
Cho nên, trên đời này không chỉ có sư bố thằng con lừa đảo, khả năng còn có sư bố thằng bố lừa đảo.
Hồ Đa Kim mang theo còng tay đi qua bên cạnh Vân Mạt, tâm của nàng dâng lên lại hạ xuống, hạ xuống lại dâng lên.
Khó chịu, ủ rũ, Vân Mạt cho Hồ Đa Kim kia một ánh mắt lạnh lẽo, âm u, như thế nào cũng cảm thấy không hết giận.
Tiền nếu không thu hồi được, vậy ta cũng không thể để ngươi sống ngày lành.
Vân Mạt khẽ cắn môi, lặng lẽ cắt ngón tay, máu tươi không tiếng động nhỏ giọt, ngưng tụ thành một đạo Thất Sát phù.
Từ lần trước đối phó Tiết hiệu trưởng cùng Địch Địch Úy, nàng phát hiện năng lực ngưng tụ huyết phù của chính mình tăng lên, tuy Thất Sát phù cũng có tổn hại công đức, nhưng cũng không có gây ảnh hưởng quá lớn đối với nguyên thần.
“Đi!”
Theo một tiếng thấp chú, Thất Sát phù đã bay lơ lửng về phía Hồ Đa Kim, rất nhanh dung nhập vào thân thể hắn.
“Đi thôi”, Vân Mạt hướng Hoắc Xuyên vẫy vẫy tay, tính toán rời đi.
Trúng Thất Sát phù, từ đây suy thần sẽ tuyệt đối bám vào người.
Nếu hắn không có thực lực như Lưu mập mạp, liền chờ đi đường té gãy chân, uống nước nuốt cả răng, dùng trạng thái xui xẻo không ngừng này để sám hối với hai vạn tinh tệ kia của nàng đi!
“Ngươi đã làm cái gì thế?”
Hoắc Xuyên nhìn thấy nàng thu hồi tay, cảm giác trong không khí lạnh buốt, hắn đã biết nhiều bí mật của Vân Mạt như vậy, sẽ không bị diệt khẩu chứ?
Không đợi Vân Mạt đáp lại.
“A!”
Chỗ ngoặt bên kia đã truyền đến tiếng kêu thảm của Hồ Đa Kim, mũi hắn đụng phải góc tường, máu mũi giàn giụa.
Thời điểm giơ tay lên che lại không cẩn thận đụng phải vũ khí của cảnh sát, đối phương cho rằng hắn tập kích, liền đánh cho hắn một trận nhừ tử.
“Sách……”
Hoắc Xuyên nhìn theo bọn họ rời đi, trên mặt đất vẫn còn lưu lại một cái răng ố vàng, liền yên lặng đốt nến cho Hồ Đa Kim.
Chọc ai không tốt, sao lại chọc vị này chứ?
Đã lòng dạ hẹp hòi, lại còn là nữ nhân!
“Ai…… Vân Mạt, chờ một chút”
Vân Mạt chân phải đã vươn ra khỏi sở cảnh sát, nghe vậy liền quay người lại.
“Sao thế?”
Viên cảnh sát gãi đầu đi lại đây, “Ngươi lần này cử báo có công, ta vừa mới giúp ngươi xin một chút, có 5000 tinh tệ tiền thưởng, sẽ chuyển tới tài khoản của ngươi, phiền toái ngươi ký nhận một chút.”
“Nha?”
Khóe miệng Vân Mạt nháy mắt nhếch lên, hai vạn tinh tệ tuy rằng chỉ trở lại có 5000, nhưng kia cũng là tiền nha.
Hoắc Xuyên lúc này rất muốn hỏi một chút, ba hắn cho nàng 50 vạn tinh tệ, tính là cái gì?!