Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 192 - Chương 192. Tin Tức Chiến Khai Cục

Chương 192. Tin tức chiến khai cục Chương 192. Tin tức chiến khai cục

Hai bên Hồng, Lam không sai biệt lắm biên chế đều là 1 sư đoàn, suy xét đều là học sinh, nên đơn giản hoá, chọn dùng biên chế ba, ba.

Tức 1 sư đoàn thành lập 3 lữ đoàn, 1 lữ đoàn thành lập 3 trung đoàn, 1 trung đoàn thiết lập 3 doanh đoàn.

Vị trí của bọn họ chính là trung đoàn thuộc lữ đoàn pháo binh 1, toàn trung đoàn có 72 khẩu pháo tự hành, mỗi doanh đoàn có 24 khẩu pháo, một số pháo hạng nhẹ tầm thấp, còn có ba khẩu pháo hoả tiễn.

Trong hành động, ba doanh đoàn pháo binh sẽ song hành đẩy mạnh về phía trước, đội ngũ đi đằng trước chính là quân trinh sát và khí tượng, có nhiệm vụ cung cấp tọa độ tấn công chính xác.

Tiếp theo đó chính là xe chỉ huy cấp doanh đoàn, đi theo mặt sau là xe chỉ huy cấp trung đoàn.

Lại mặt sau nữa chính là xe pháo tự động lái của bọn họ, sau đó là xe vận chuyển đạn dược.

Trung đoàn pháo binh và trung đoàn thiết giáp là đội ngũ có lực sát thương mạnh nhất của Hồng đội.

Nhưng vừa mở màn, đã tao ngộ đả kích từ không trung của đối phương, hiện tại còn chưa có hoàn hồn.

Vân Mạt đánh giá khắp nơi một chút.

Doanh đoàn pháo binh 1 trải dài ở khu đất rộng 4km vuông, mỗi khẩu đại pháo cách nhau hơn mười mét, để có thể tập trung tấn công cùng một lúc, phòng bị đối phương chỉ đạo vũ khí tầm xa tinh chuẩn đả kích.

Không ít học sinh mặt xám mày tro, tìm kiếm công sự kiên cố nhất để che chắn.

“Xếp hàng, các ngươi như vậy giống cái bộ dáng gì!”

Lỗ Nhất Phát quay đầu nhìn lại, vô cùng tức giận, cả đám toàn tránh ở bên trong hố bom, sĩ khí đê mê.

Hắn đã nhịn nửa ngày, chỉ có thể tiếp tục từ phía sau kéo người đi lên.

Trận thi đấu này, không ít người nhận định bọn họ sẽ thua.

Nhưng mặc dù không chiếm được tích phân, ai cũng không nghĩ vừa mở màn đã bị tiêu diệt.

Ít nhất khi khoác loác bên trong giáo võng, có thể khoe ra thời gian mình tồn tại trong chiến trường Thanh Đồng Bảo.

Đặc biệt là, thiết bị của trường học hữu hạn, luân chuyển không biết bao nhiêu lần mới có thể sử dụng thiết bị một lần, tự nhiên phải dùng đến mức tối đa.

Đi lên không vài phút đã bị bắn ra hệ thống, sẽ là sự tình không có lời nhất.

Lỗ Nhất Phát rống đến đau rát cả họng, người đằng sau vẫn thưa thớt, hắn không nhịn được túm lấy mũ của chính mình, “Trời ơi, các ngươi còn là quân giáo sinh sao?”

Bọn họ đương nhiên là quân giáo sinh, tuy rằng đến từ các niên cấp và chuyên ngành không giống nhau, nhưng đa số đều có quan hệ đến quân sự.

Vân Mạt lắc lắc đầu, rống lên một câu, “Cả đội năm nhất!”

Phần phật, có hơn 50 người từ trên mặt đất nhảy lên, xúm đến chung quanh Vân Mạt.

Bởi vì pháo binh hiện tại đã giảm quân số đến lợi hại, nàng là công binh cũng trực tiếp được đề bạt lên thành pháo binh.

Lỗ Nhất Phát nhìn chiến sĩ thưa thớt trước mặt chính mình, lại nhìn Vân Mạt bên kia, vô lực thở ra một hơi.

“Ngươi học chỉ huy à?” Lỗ Nhất Phát hỏi.

“Không, đơn binh!”

“Chỉ huy mạnh nhất bên trong đơn binh, có lẽ về sau sẽ trở thành chỉ huy giống đơn binh nhất.”, Bạch Qua Bình như chó liếm chân thổi phồng.

Lỗ Nhất Phát thở dài một hơi, tiếp tục từ phía sau kéo người đi lên.

Vương Đào mở kênh thông tin trong cao tầng của Hồng đội, chuẩn bị phát biểu diễn thuyết.

Đúng lúc này, toàn bộ xe chỉ huy đều vang lên ca khúc ma tính kia.

“Ba ơi, ba ơi, chúng ta đi chỗ nào nha……”

“Quân binh thông tin, sao lại thế này?”

“Báo cáo tổng chỉ huy, kênh liên lạc bị đối phương xâm lấn, đang sửa chữa!”

Hoàng Hải Đông làm phó chỉ huy, đứng ở bên cạnh phân tích, “Chỉ huy, dựa theo kịch bản quen thuộc của Lam đội, bọn họ chỉ sợ là đang sử dụng tin tức chiến của chúng ta, cần mau chóng sửa kênh, trừ cái này ra, kiến nghị nghiêm mật kiểm tra, đối chiếu khẩu lệnh”.

“Được”.

Nhưng mà, khi bọn họ còn đang bận rộn ứng phó với virus của đối phương.

Vị Tân giáo thụ của Lam đội kia lại điểm điểm ngón tay lên mấy vị trí.

Cùng lúc đó, Lỗ Nhất Phát của doanh đoàn pháo binh Hồng đội thu được tin tức.

“Doanh đoàn pháo binh chuyển hướng 45 độ, nã pháo về phía Tây Nam, tiêu diệt một phân đội nhỏ ở toạ độ A3 của Lam quân.”

"Rõ!”

Lỗ Nhất Phát sau khi kết thúc cuộc gọi, nhìn đám binh lính suy sút, quyết định đem nhiệm vụ này giao cho Vân Mạt.

“Bộ chỉ huy yêu cầu chúng ta tấn công vị trí A3.”

Vân Mạt không có trực tiếp nghe được mệnh lệnh của cấp trên, nhưng đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vị trí A3 thật lâu không nói gì.

“Vân Mạt?”

Lỗ Nhất Phát cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?

Vốn tưởng rằng nàng là quân binh nghe lời nhất, hoá ra cũng là một tên nhát gan?

Vân Mạt chớp chớp mắt, hướng về phía Lỗ Nhất Phát cười cười hữu hảo.

“Lỗ doanh trưởng, ngài không nghe lầm chứ?”

Nàng chỉ vào vị trí A3, “Tầm bắn pháo của chúng ta tuy rằng cả trăm km, nhưng vị trí này, rõ ràng tới gần trận doanh tuyến của chúng ta. Mặc dù Lam đội vừa rồi không kích trên quy mô lớn, đồng thời cũng xâm lấn xuống mặt đất, nhưng đội trọng trang bộ binh của bọn họ không có đi lên phía trước, cũng không có khả năng xâm nhập vào vị trí này.”

Lỗ Nhất Phát nghe xong lời của nàng, cũng có chút chần chờ, “Đây là mệnh lệnh do bộ chỉ huy hạ phát!”

Vân Mạt hơi chau mày một chút.

“Vân tổng chỉ huy, ngươi cảm thấy có cái gì không đúng sao?”

Bạch Qua Bình lại một lần nữa thấu lên, vị này chính là buff diễn tập, cùng nàng nói nhiều mấy câu, có lẽ cũng có thể dính chút ánh sáng may mắn.

“Thực không đúng!”

Lòng bàn tay Vân Mạt vuốt ve ba cái cúc áo, lại theo tọa độ nhìn về nơi xa, nơi đó sáng sủa rõ ràng, tuyệt không phải đã sinh ra chiến sự.

“Như thế nào?”

Lỗ Nhất Phát thấy nàng bất động một hồi lâu, 50 học sinh kia chiếm cứ mười đài pháo xa, cũng bất động theo, tức khắc cảm thấy nữ sinh này có chút ngưu bức.

Đây là đình công có tổ chức, có kỷ luật, còn không bằng mấy tên nam sinh biểu hiện rõ ràng ra là chính mình sợ chết đâu.

Hắn đi vài bước, vừa muốn kêu người khác chấp hành mệnh lệnh.

Vân Mạt đã ngăn cản hắn, “Lỗ doanh trưởng, có thể xác minh lại nhiệm vụ với bộ chỉ huy hay không?”

Lỗ Nhất Phát có chút không kiên nhẫn, mặt trên mệnh lệnh là lập tức nã pháo, đã qua vài giây, nữ sinh này không chỉ bất động không làm gì, còn muốn ngăn cản hắn đi chấp hành mệnh lệnh, Lỗ Nhất Phát muốn mạnh mẽ đẩy nàng sang một bên.

Nhưng còn không đợi hắn kịp hành động, cánh tay Bạch Qua Bình đã đáp lên đầu vai hắn, “Doanh trưởng, kiến nghị ngươi vẫn nên nghe theo ý kiến của Vân tổng……, nga không, bạn học Vân Mạt.”

“Tránh ra, nàng ý kiến gì?”

Vân Mạt híp mắt nhìn phía trước, “Doanh trưởng, kiến nghị ngươi lập tức hướng bộ chỉ huy xác định lại một chút.”

“Cái gì?”

Lỗ Nhất Phát đứng thẳng, nhìn chằm chằm Vân Mạt, “Ý của ngươi là ta đã nghe lầm mệnh lệnh?”

“Không, không, ta hoài nghi đây là mệnh lệnh của Lam đội!”

“Không có khả năng!”

“Không có gì không có khả năng, âm nhạc vừa rồi các ngươi không nghe được sao? Năng lực trạm thông tin của đối phương so với chúng ta mạnh hơn!” Vân Mạt thực kiên trì.

“Ta dám cam đoan, nơi đó, tuyệt đối không có người của Lam đội!”

Ngón tay xanh nhạt của Vân Mạt chỉ về phía vị trí A3.

Đám học sinh đang xem thi đấu qua quang não, ở trên màn hình phía trước có vô số ô vuông, trong mỗi ô vuông đều là một khu vực chiến tranh, có thể phóng to ra để xem.

Bọn học sinh thay phiên chuyển màn ảnh, “Tấm tắc” cảm thán thảm trạng bị không kích chèn ép của Hồng đội, thuận tiện hướng vị Tân giáo thụ dụng binh như thần kia thổ lộ thêm ‘quỳ liếm’, hy vọng cuối kỳ có thể để cho bọn họ thuận lợi đạt được thành tích.

(*) Quỳ liếm: nịnh nọt

Bỗng nhiên, ở bên trong đông đảo hình ảnh thê thảm, xuất hiện một màn không hài hòa này.

Động tác chuyển hình ảnh của đám học sinh ngừng một chút, đồ uống đang cầm trong tay cũng dừng lại, bọn họ không nhịn được muốn đem hình ảnh phóng to lên.

Chiến đấu vừa mới khai hỏa, đám người Hồng đội mặt xám mày tro, ngoại trừ hệ thống thông báo tổn hại đầu người cùng vật tư, ngoài ra không có thêm bất cứ tin tức nào khác.

Hơn nữa, từ góc nhìn của thượng đế mà xem, thông tin trong cao tầng của Hồng đội rõ ràng đã bị Lam quân công phá.

Nàng chỉ là một tiểu binh, bằng cách nào có thể từ trong một mảnh chiến tranh hỗn độn này, giữ được một tia thanh minh?

Bình Luận (0)
Comment