Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 193 - Chương 193. Thình Lình Xảy Ra Ủ Rũ

Chương 193. Thình lình xảy ra ủ rũ Chương 193. Thình lình xảy ra ủ rũ

Tại lễ đường tổ chức thi đấu của trường học, cũng có không ít chủ nhiệm cùng giáo thụ đang ngồi vây quanh.

“Đó là ai?” Có thanh âm của một đồng học chưa từng tham gia quân diễn hỏi những người khác trên mạng.

“Vân tổng chỉ huy, thần tượng của ta, nàng mà ngươi cũng không biết sao?” Lập tức có rất nhiều người ở hậu phương cùng trả lời.

“…… Chỉ là một nữ sinh, ta vì sao phải nhận thức nàng?”

“Nàng rất lợi hại sao, lợi hại như thế nào?”

“Nàng dù cho có lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn Tân giáo thụ của ta sao?”

“Hư, đừng nói chuyện, chỉ nghe là được rồi. Rất nhanh sẽ khiến cho các ngươi biết sự lợi hại của chị Vân của ta!”

……………….

Lỗ Nhất Phát có chút chần chờ, hướng về phía trước dò hỏi một chút cũng không trái với quy định, hơn nữa nàng còn nói thập phần chắc chắn như vậy……

Trên chiến trường, sự thay đổi chỉ diễn ra trong nháy mắt, không có thời gian cho hắn do dự.

Không đợi Lỗ Nhất Phát gọi cho bộ chỉ huy, các đơn vị tác chiến khác đã thường xuyên thu được mệnh lệnh, yêu cầu bọn họ hướng vị trí đã được chỉ định để phát động tấn công.

Trên xe chỉ huy, Vương Đào đã sứt đầu mẻ trán.

“Không tốt rồi chỉ huy!”

Tin tức khi tốt khi xấu, quân binh thông tin nhanh chóng đem yếu tố mấu chốt hội báo lên.

“A3, B2, B3, C2 mấy vị trí này, chúng ta đang đánh nhau với người của chính chúng ta rồi!”

“Cái gì!”

Mặt Vương Đào nháy mắt trắng bệch, “Sao lại như thế?”

“Doanh đoàn 2 nói, họ thu được tin tức của bộ chỉ huy, yêu cầu bọn họ tấn công vị trí A3”

“Vị quan quân coi giữ ở vị trí A3 tưởng là Lam đội tiến công, trực tiếp an bài phản kích!”

“Doanh đoàn 3 nói, bọn họ thu được tin tức của bộ chỉ huy, yêu cầu bọn họ tiến công vị trí B2”

“Quan quân coi giữ vị trí B2 cũng tiến hành phản kích!”

“Con mẹ nó!”

Vương Đào tức giận dậm chân.

Còn có cái gì không rõ nữa, đối phương đã xâm nhập vào hệ thống thông tin của bọn họ, truyền đạt mệnh lệnh giả, dẫn tới bọn họ tự giết hại lẫn nhau.

Cứ như vậy không lâu sau, âm thanh thông báo của hệ thống lại bắt đầu vang lên.

Các đơn vị đang chiến đấu đều ngây ngẩn cả người.

Lam đội gần như không có thương vong về đầu người, Hồng đội lại tiến thêm một bước giảm 5% quân số.

Sao có thể?!

Còn có cái gì không rõ?!

Bọn họ đây là bị đối phương thiết kế!

May mà pháo binh cùng xe tăng không có gia nhập, nếu không chiến tổn liền không phải con số này.

“Chỉ huy, làm sao bây giờ?”

Vương Đào gắt gao nhăn chặt mày, “Quân binh thông tin, kênh liên lạc của chúng ta đã sửa xong chưa?”

“Khi tốt khi xấu, phải mất năm phút mới có thể sửa xong!”

Năm phút?

Toàn bộ xe chỉ huy chìm trong tử khí trầm trầm, năm phút sau bọn họ liền có thể rời khỏi thi đấu!

“Kích hoạt hệ thống dự phòng, không phải các doanh đoàn đều có bộ đàm sao? Dùng cái kia!” Vương Đào quyết đoán nói.

“Nhưng chỉ huy, hệ thống bộ đàm không có mật mã, sẽ trực tiếp bị Lam quân chặn được thông tin của chúng ta.”

“Không rảnh lo, cần phải làm cho bọn họ ngừng bắn ngay lập tức!”

Sau khi mệnh lệnh ngừng bắn được phát xuống các đơn vị tác chiến, các doanh đoàn hiểu ra vấn đề đều hận đến ngứa răng.

Lúc này, Lỗ Nhất Phát không nhịn được sờ sờ trán, thật nguy hiểm!

Nếu hắn cũng gia nhập vào vòng chiến, chậc chậc chậc……Số lượng anh em đi ra ngoài tuyệt đối đủ uống hết một hồ rượu.

“Chỉ huy, kế tiếp như thế nào?”

Vương Đào trong lòng thực hoảng loạn cũng thực sốt ruột, nhưng trên mặt lại vẫn nỗ lực duy trì trấn tĩnh, chỉ huy chính là như vậy, ai cũng có thể loạn, chỉ ngươi không được!

Ngươi cần phải ổn định chính mình trước, mới có thể ổn định người phía dưới.

Nếu ngươi so với người khác còn luống cuống hơn, làm sao có thể khiến cho những người khác tiếp tục liều mạng?

“Kênh liên lạc như thế nào rồi?”

“Tốt rồi, đã diệt trừ virus của đối phương, sửa lại khẩu lệnh, Lam đội sẽ không thể truyền mệnh lệnh giả được nữa.”

“Kết nối với toàn quân!”

Vương Đào sắc mặt âm trầm hạ lệnh.

“Rõ!”

“Các vị đồng học không nên gấp gáp, vừa rồi……”

Cảm xúc của Vương Đào vừa mới ấp ủ tốt lên, đoạn âm nhạc ma tính kia lại một lần nữa vang lên trong toàn bộ trận doanh của Hồng đội.

“Ba ơi, ba ơi, chúng ta đi chỗ nào nha……”

Toàn bộ Hồng quân đều sững sờ ở nơi đó.

Lúc này, đám học sinh phía trước quang não, thiếu chút nữa cười xỉu.

“Con mẹ nó, đây là cái khúc nhạc ma tính gì?”

“Ta dám cam đoan, Hồng đội sau khi ra ngoài, tuyệt đối sẽ đem bài hát này kéo vào danh sách đen!”

“Không phải đã thanh trừ virus sao? Sao cái khúc nhạc này vẫn còn?”

……

Một trận luống cuống tay chân, rốt cuộc phát hiện, thanh âm là từ trên mặt đất truyền đến.

Theo trận không kích vừa rồi, Lam quân đã thả vô số thiết bị âm thanh lỗi thời xuống trận địa của Hồng đội, dùng ngôn từ hoa mỹ là tái chế rác thải.

Chỉ là một khúc nhạc như vậy, lại rung động đến tận tâm can của trận địa Hồng đội. Quấy nhiễu mệnh lệnh của bọn họ, làm xáo trộn quân tâm.

Chiêu tấn công tâm lý này thật sự là quá cao minh.

Lúc này, khí thế của Lam đội như cầu vòng, còn Hồng đội thì đã mặt xám mày tro.

“Quét sạch đi!”

Hồng đội tức muốn chết rồi, bắn vào đám thiết bị màu đen trên mặt đất.

Lam đội không phải kẻ ngốc, tương phản, vị Tân giáo thụ quỷ thần khó lường kia còn là con sói, lúc này hắn đã bắt đầu lộ răng nanh ra.

Lỗ Nhất Phát có chút hoảng thần, hắn theo bản năng nhìn về phía nữ sinh kia.

Bộ dáng thực yếu đuối, thực nhu hòa, sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?

“Doanh trưởng, doanh trưởng!”

Quân binh thông tin từ phía sau chạy đến.

Lỗ Nhất Phát sờ mặt, “Có chuyện gì!”

“Đã liên hệ được với doanh đoàn 3”, quân binh thông tin nói.

“Đã liên hệ được? Tình huống của bọn họ như thế nào?” Lỗ Nhất Phát hỏi.

Doanh đoàn 3 là doanh đoàn pháo và xe tăng hạng nặng, quân số của bọn họ giảm không ít, hội hợp cùng với doanh đoàn 3 để bảo trì ưu thế nhân số mới là thượng sách.

Binh lính thông tin gian nan nói, “Doanh đoàn 3 hiện tại đã nhập vào doanh đoàn 2, doanh đoàn 2 vừa mới sống mái cùng với doanh đoàn 4, hiện tại quân số đã giảm xuống chỉ còn một phần tư!”

“Một phần tư?!”

Doanh đoàn 2 phụ trách phòng thủ ở vị trí CC, quân số giảm nhiều như vậy Lam đội có biết không?

Khẳng định là đã biết đi, mệnh lệnh đều là Tân giáo thụ tự mình phát ra, cái thế cục này hắn khẳng định đã hiểu rõ trong lòng.

Hiện tại, điều duy nhất ngoài ý muốn, có lẽ chính là doanh đoàn của bọn họ không có nghe theo mệnh lệnh.

Nhưng một doanh đoàn nho nhỏ như bọn họ thì có thể tạo ra ảnh hưởng lớn gì chứ?

Một doanh đoàn nho nhỏ chỉ còn lại có hơn hai trăm pháo binh?

Cục diện hiện tại, CC chính là vị trí yếu nhất, Lam đội một khi đột phá từ điểm này, Hồng đội cũng chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.

Binh bại như núi đổ!

Đối phương còn chưa có xuất kích, quân số của Hồng đội đã giảm thảm hại, trang bị giảm phân nửa, sĩ khí giảm phân nửa……

Một cỗ ủ rũ thình lình bao phủ ở trên đỉnh đầu của đại đa số mọi người.

Hai bên của khu vực trống trải này có đồi núi phập phồng, cũng không cao, cây cối xanh um tươi tốt.

Vân Mạt nghịch nghịch mấy cái cúc áo, tay áo xắn lên, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng nõn, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ nhu uyển.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía trên bên phải, đứng lên, “Trong vòng năm phút phải rời khỏi nơi này!”

“Cái gì?!”

Lỗ Nhất Phát có chút giật mình.

“Không kịp giải thích, đi theo ta!”

Vân Mạt hướng đám người Bạch Qua Bình ra hiệu, đám học sinh năm nhất tất cả đều đứng lên, nhanh chóng lên xe.

“Uy, ngươi làm gì vậy?”

Lỗ Nhất Phát bị nàng kéo cho lảo đảo một cái, hắn còn đang mải suy nghĩ xem tại sao thể chất của chính mình như thế nào lại không thể tránh thoát được, thì ngay sau đó đã bị nàng ném lên trên ghế phụ.

Vân Mạt lên xe, đóng cửa lại, “Ra lệnh cho bọn họ đi theo! Nhanh lên!”

“Không phải, ngươi có ý gì?”

“Nói hay không?!” Vân Mạt giơ súng lục lên, đặt ở trên trán hắn!

Lỗ Nhất Phát mặt mũi trắng bệch, “Được! Ngươi được lắm!”

“Ba, hai, một, ngồi cẩn thận vào!”

Nàng điều chỉnh tay lái nháy mắt đánh sang bên phải!

“Uy, ngươi làm gì?!”

Chạy với vận tốc cao, thân xe thiếu chút nữa bởi vì quán tính mà quay cuồng, đầu Lỗ Nhất Phát phanh một cái đụng vào cửa xe.

“Mẹ kiếp, bộ bên trong thần tiên đang đánh nhau hay sao?”

Trong xe, Lỗ Nhất Phát vuốt cái mũi bầm dập, thấp giọng chửi một tiếng.

“Sao lại thế này?”

“Nói cho các xe phía sau, không muốn chết, hãy lái xe đi sát theo quỹ đạo của ta!”

“Cái gì?”

“Đi theo ta!”

Vân Mạt nói xong, lại vòng một vòng lớn.

“Đệch!”

Phía sau xe truyền đến tiếng va chạm lách cách lang cang, “Hông của ta……”

Ở trong đoàn xe hùng hùng hổ hổ phía sau, Bạch Qua Bình đỡ cái hông đau ê ẩm, ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, “Không kích!”

Tất…… Tất…… Bíp…….

Mười phát trong vòng vài giây, hoả tiễn huýt gió bao trùm toàn bộ khu vực này.

“Oanh……”

“A……”

Hố bom thật lớn, các mảnh vụn bắn ra, trang bị quay cuồng, còn có tiếng đồng học bên ta hy sinh……vang vọng trong phiến không trung này.

Đôi tay Vân Mạt gắt gao nắm lấy phương hướng, tập trung tinh thần cao độ.

Cát vị!

Nơi đó!

Lại đi qua một chút!

Đôi mắt Lỗ Nhất Phát đều mau trợn tròn.

Hắn tận mắt nhìn thấy từng miếng đạn dược xẹt qua cửa sổ xe, thoát chết trong gang tấc.

Bình Luận (0)
Comment