Trong kênh liên lạc của quan quân truyền đến mệnh lệnh của Vương Đào, “Các bộ rút lui khỏi vị trí CC, triển khai lực lượng ở vị trí SS, đẩy mạnh về phía vị trí SC của đối phương……”
Vân Mạt sau khi nghe được, mày càng nhăn càng chặt.
Vương Đào nhắc tới không ít vị trí, bên trên đều quanh quẩn quay cuồng sát khí, tuyệt không phải địa điểm tốt cho quân ta triển khai lực lượng.
Huống hồ lấy trạng thái chỉ huy này, chỉ sợ hắn cũng không có ý thức được, Lam đội có thể đã nghe lén toàn bộ mệnh lệnh của bọn họ.
Đây là nguy cơ cũng là cơ hội của Hồng đội, có thể tương kế tựu kế, truyền đạt sai tin tức cho Lam quân.
Vân Mạt lợi dụng kênh của Lỗ Nhất Phát, tiến hành hội báo,
“Chỉ huy, quấy rầy một chút, dựa theo mệnh lệnh của ngài, 3 doanh đoàn pháo binh cùng doanh đoàn trọng trang đã đẩy mạnh đến vị trí JJ, tùy thời đều có thể phát khởi thế công, sách lược 'vây Nguỵ cứu Triệu' không được, chúng ta thỉnh cầu tử thủ ở vị trí CC……”
Ngữ điệu Vân Mạt liên miên không ngừng, hoàn toàn không cho đối phương một chút cơ hội xen mồm.
Nàng trình bày về việc “Vây JJ cứu CC”, chỉ vào hai vị trí có hắc khí, lời nói nhằm vào đả kích chiến thuật, xây dựng ra tin tức giả là Hồng đội đã đi qua chỗ đó, sau đó mới rốt cuộc dừng câu chuyện.
Vương Đào mày càng nhăn càng chặt, trong kênh an tĩnh lại.
Bọn họ căn bản là không có an bài vây JJ!
Nàng có ý gì?
Hoàng Hải Đông đem địa đồ điều ra tới, đánh dấu các địa điểm mà Vân Mạt nói, nếu lúc khai cục liền triển khai ở nơi đó, cục diện trước mặt xác thật sẽ có sự khác biệt rất lớn, hóa bị động thành chủ động cũng không nói chơi.
Nhưng hiện tại? Nàng vì sao muốn nói như vậy? Nghi ngờ chỉ huy sao?
Chính là vì sao nói bọn họ đã đi qua?
“Chỉ huy, nàng là ám chỉ cái gì đó đúng không?” Hoàng Hải Đông có chút không xác định.
“Vân Mạt?” Hoàng Hải Đông ở bên trong kênh hỏi.
Vân Mạt cười, cảm thán một câu, “Ta còn rất thích bài hát của Lam đội nhưng ta cảm thấy bọn họ nếu chọn bài《 ai là bạn đồng hành của ta》 có lẽ càng phù hợp với bầu không khí của chiến cuộc hơn. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, bọn họ thực thành công. Ngươi nhìn xem, liền chỉ một bài hát như vậy đã khiến cho quân tâm chúng ta hoảng sợ, cảm xúc khẩn trương, bị cùng đường, lộ ra trăm ngàn chỗ hở. Đúng không?”
Luận ăn ý cùng năng lực lĩnh ngộ, ai so ra đều kém với Lưu Dược.
Hắn lúc này, đang ở trên xe chỉ huy đảm nhiệm vị trí quân binh thông tin.
《Ai là bạn đồng hành của ta》 là bộ phim điện ảnh nổi tiếng gần đây có ca khúc chủ đề là 'người để lộ bí mật ', hắn lập tức liền không tiếng động truyền đạt lại các vị quan chỉ huy.
Cùng lúc đó, Hoàng Hải Đông cũng đem mấy câu Vân Mạt nói kia đánh dấu ra tới.
Bọn họ làm cái thủ thế, mở ra sóng điện từ quấy nhiễu lớn nhất, đồng thời đóng cửa kênh chỉ huy.
“Thơ có hàm ẩn ý?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, “Quân tâm hoảng sợ, cảm xúc khẩn trương, bị cùng đường, lộ ra trăm ngàn chỗ hở!”
“Quân, tình, bị, lộ!”
Vương Đào trong lòng chợt lạnh, mở kênh chỉ huy ra, quyết đoán nói, “Ngươi nói đúng, theo kế hoạch đẩy mạnh đi!”
Lúc này, trên xe chỉ huy của Lam đội, mắt kính của Tân giáo thụ chiết xạ ra một đạo ánh sáng sắc nét.
Tai ngoại trừ nghe tình báo của bên ta, còn có vô số thảo luận hoảng loạn, hỗn độn của kênh Hồng đội.
Trên xe chỉ huy, đám học sinh tất cả đều khẩn trương nhìn hắn, cũng nỗ lực từ trong tin tức ồn ào chọn lựa tín hiệu hữu dụng.
Đoạn đối thoại kia của Vân Mạt, truyền đến một cách rõ ràng.
Tân giáo thụ chỉ chỉ vị trí mà Lam đội chuẩn bị đột tiến, “Bảo đội 2 quay đầu, bao vây tiễu trừ địch ở vị trí này!”
“Rõ!”
Mười phút sau……
“Báo cáo chỉ huy, vị trí SC không phát hiện Hồng đội!”
“A……”
Tân giáo thụ lập tức phản ứng lại đây, hắn bảo quân binh thông tin lấy lại số liệu, đoạn nói chuyện của Vân Mạt lại một lần nữa vang lên.
“Nữ sinh này là ai?”
Ngón tay của Tân giáo thụ dừng lại ở vị trí SC, khóe miệng ngậm nụ cười không rõ.
Lại có thể bị phản một đòn, thủ đoạn khá lắm.
Lợi dụng việc bọn họ nghe lén cung cấp tin tình báo giả, chậm trễ tiến trình, quấy rầy kế hoạch của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, nếu lại tiếp tục nguyên kế hoạch đẩy mạnh là không được.
“Là Vân tổng chỉ huy!”
Tiểu binh năm nhất trên xe chỉ huy kinh sợ kêu lên, âm sắc cùng ngữ điệu của nữ sinh này quá quen thuộc, hắn không nhịn được bưng kín miệng.
“Ai? Nàng là chỉ huy?” Một nam sinh hỏi.
“Không không, diễn tập trước đó, nàng đã từng làm chỉ huy, là nửa đường tiếp bàn, dốc hết sức xoay chuyển cục diện……” Học sinh kia hiển nhiên là fan của Vân Mạt, khi kể chiến tích của nàng quả thực là thao thao bất tuyệt.
“Nàng đoạt lấy quyền chỉ huy?” Tân giáo thụ trầm ngâm hỏi.
“Ách, cũng không tính là đoạt”, nam sinh kia vuốt mũi, “Kia là ở dưới tình huống chỉ huy của chúng ta đã bị tiêu diệt.”
“Phải không? Cái doanh đoàn pháo binh kia, nhìn dáng vẻ hình như cũng là nàng chỉ huy.”
Trên mặt Tân giáo thụ có ý cười, tựa hồ phát hiện ra chuyện thú vị.
Hắn chuyển liên lạc đến phân đội đặc chiến, “Đội đặc chiến 1, đây là bộ chỉ huy, chấp hành nhiệm vụ “Chém đầu”.”
“Rõ!”
Vài phút sau, theo “Oanh” một tiếng vang lên, phía trên trận doanh hai đội Hồng, Lam, tuần hoàn truyền phát tình hình chiến đấu mới nhất.
“Tổng chỉ huy của Hồng đội bỏ mình”
“Tổng chỉ huy của Hồng đội bỏ mình”
……
“Ta đi!”
“Tình huống này là như thế nào?!”
“Thế này còn đánh gì nữa?”
Tổng chỉ huy vừa khai cục đã bị đánh văng ra ngoài, mặt sau như thế nào chơi tiếp?
Vô số âm thanh mê mang cùng tiếng mắng chửi vang lên ở trong kênh.
Lam đội thừa cơ tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, Hồng đội vừa đánh vừa lui.
Xe chỉ huy chịu tập kích, nhóm binh lính che chở chỉ huy dời đi địa điểm bị tấn công, cũng may các phó chỉ huy vẫn còn sống.
Quyền chỉ huy thuận thế chuyển giao đến trên người Thiệu Hành.
Thiệu Hành thay đổi sang một chiếc xe khác, cục diện hiện giờ đã không xong.
May mắn hắn trước đó chính là phó chỉ huy, sau một lúc loạn xạ, dưới sự trợ giúp của đám người Hoàng Hải Đông, bắt đầu tiếp thu cùng xử lý trận doanh bên ta.
Cường điện từ quấy nhiễu được mở ra, rửa sạch sự xâm lấn của đối phương vào đường truyền tin, mật khẩu truyền đạt mệnh lệnh cũng được đổi mới hoàn toàn, tận khả năng tránh cho tin tức bên ta bị tiết lộ.
Dưới cục diện khẩn trương như thế, doanh đoàn pháo binh của Vân Mạt đã không còn thừa bao nhiêu đạn dược, khiến cho nhiều người lo lắng.
Vân Mạt bắt chéo chân, khí định thần nhàn nhìn bản đồ.
Lỗ Nhất Phát nhìn thấy biểu tình của nàng, không biết nói cái gì cho tốt, “Ta nói, chúng ta làm sao bây giờ? Ở chỗ này đợi sao? Nên tiến công hay là lui về phía sau?”
Vân Mạt nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, kết hợp với cục diện hiện tại, nghĩ nghĩ, gõ cái trán của chính mình nói, “Trước không nóng nảy, lấy bất biến ứng vạn biến chính là chiến lược tốt nhất.”
Phía sau chính là phân đội đặc chiến, phân đội đặc chiến là Thần Khí thu hoạch sinh mệnh.
Lỗ Nhất Phát, “Không phải, liền cái gì cũng không làm sao? Chỉ huy đã bị tiêu diệt, quân tâm nóng nảy, ngươi không phải rất biết nói sao?”
“Ta đây cũng chỉ là một tiểu binh, không thể thống lĩnh toàn cục, dưới tình huống hiện tại, tùy tiện can thiệp mệnh lệnh tổng chỉ huy, là hành động không sáng suốt.”
Lỗ Nhất Phát:…… Ngươi vừa nãy không phải đã can thiệp sao?
Kỳ thật trong lòng Vân Mạt vẫn là có chút tiếc nuối.
Tấm tắc, hai bên thực lực chênh lệch quá lớn, không cho nàng làm chỉ huy, trận diễn tập này cũng chính là kéo dài thời gian mà thôi.
“Ta là Thiệu Hành, mọi người không cần hoảng loạn, tổng chỉ huy bỏ mình, hiện tại quyền chỉ huy sẽ do ta tiếp quản, ta ban đầu chính là phó chỉ huy, rất quen thuộc với tình huống, chiến tổn đầu người của chúng ta là 30%, nhưng vẫn có ưu thế về vị trí, trận doanh tuyến cũng ở dưới khống chế của chúng ta.
Đối phương chỉ có một Tân giáo thụ cùng phân đội đặc chiến là đáng giá cảnh giác, mặt khác đều là học sinh như chúng ta, chênh lệch trình độ giữa hai bên không lớn, tuyệt đối có một trận chiến toàn lực.
Mọi người không cần hoảng loạn, hãy nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Bên trong kênh liên lạc thao thao bất tuyệt, Thiệu Hành đối với phương diện bình ổn nhân tâm xác thật có khả năng, sự hoảng loạn do chỉ huy bỏ mình đã dần dần được bình ổn.