Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 198 - Chương 198. Ta Là Đoán

Chương 198. Ta là đoán Chương 198. Ta là đoán

“Đinh, do biểu hiện xuất sắc ở trong chiến cuộc, nên ngài được tuyển chọn làm doanh trưởng.”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, khóe miệng Vân Mạt có chút giật giật.

Nàng đều đã làm tốt chuẩn bị một mình mang theo doanh đoàn pháo binh này, nhưng lại được đề bạt sao?

Là vàng thì kiểu gì cũng sẽ tỏa sáng lên sao?

Thiệu Hành vỗ trán, có chút hối hận, hắn có phải não bị hỏng hay không? Vì sao lại theo bản năng đem nữ sinh này thêm vào kênh?

Âm thanh nhắc nhở này, ngoại trừ Vân Mạt nghe được, tất cả những người khác cũng đều nghe được.

“Hô……”

Học sinh năm nhất liếc nhau, tức khắc có loại phấn khởi khôn kể.

Đám học sinh phía trước màn hình ánh sáng cũng phát ra một trận ồn ào.

Chẳng qua, âm thanh nghi ngờ lại chiếm đa số.

“Như thế nào lại là nàng?”

“Tên này thực quen tai, lần lượt được nhắc tới vài lần, thi đấu của trường học có phải có nội tình gì hay không, đây là muốn vị nào đó xuất đạo sao?”

Hoắc Xuyên tự nhiên cũng đang ở phía trước màn hình, hắn khoác vài cái áo choàng, giúp Vân Mạt thổi cầu vồng.

“Vân tổng chỉ huy của ta chỉ thiếu cái chức vị!”

“Vân tổng chỉ huy của ta chính là có thể xoay chuyển chiến cuộc!”

“Vân tổng chỉ huy của ta có năng lực ngăn cản sóng to gió lớn!”

“Phi, có tên từ nơi nào tới thả rắm……”

“Không phải, chẳng lẽ chỉ có ta chú ý tới biểu tình của Tân giáo thụ sao?”

“Tân giáo thụ, a, ngươi không nói ta đều không có lưu ý đến, các ngươi nói, hắn có phải cố ý hay không? Nhiệm vụ chém đầu hình như là sau khi nghe đoạn đối thoại của Hồng đội mới tuyên bố.”

“Không thể nào? Tân giáo thụ là đang giúp nàng sáng tạo cơ hội sao? Sao có thể?”

“Ngươi cho rằng đoạt quyền chỉ huy dễ dàng như vậy sao?”

Âm thanh trên mạng không ngừng vang lên, mọi người đều không phục lẫn nhau, đều cho rằng phân tích của chính mình thập phần chuẩn xác.

Ngữ khí khoa trương, suy đoán không đàng hoàng, các loại cảm xúc nói không rõ tràn ngập trong đó.

Đây vốn là một hồi diễn tập cực kỳ nghiêm túc, lại ở trong suy đoán càng đi càng xa, biến thành tranh luận tâm tư của Tân giáo thụ cùng mối quan hệ giữa các bên.

“Vân Mạt, nói thử cái nhìn của ngươi xem”.

Trong kênh một mảnh ồn ào, tất cả đều là khắc khẩu, không có ý kiến nào mang tính kiến thiết.

Thiệu Hành bực bội đánh gãy lời mọi người, điểm Vân Mạt nói chuyện.

“Xin hỏi Lưu Dược hoặc Mạc Mặc có ở bộ chỉ huy không? Hoặc là Lâm Phàm Thành?”

Vân Mạt ở trong kênh liên lạc hỏi mấy cái tên, tất cả đều là thành viên xã đoàn Lam Tinh.

Lúc này, trong kênh truyền đến thanh âm bực bội, “Loại thời điểm này không phải nên chạy nhanh điều chỉnh chiến lược hay sao? Lúc này hỏi một tên công binh làm gì?”

Thiệu Hành không cao hứng nói trở về một câu, “Các bộ tạm thời duy trì ổn định, sớm định ra chiến lược! Còn có, chỉ huy chiến lược là chuyện của ta, vừa nãy công binh này đã đánh cho đội xe tăng bọc giáp của Lam đội bị thương nặng, biết được Lam quân nghe lén thông tin của chúng ta, luận chiến tích, luận đầu óc, có cái gì không thể hỏi?”

Trong kênh truyền đến tiếng thở dốc đầy thô nặng, hiển nhiên đối phương không phục, nhưng xác thật cũng không có gì có thể phản bác.

“Mấy người kia có ở đây không?” Thiệu Hành gãi gãi đầu, có chút bực bội.

Lưu Dược hướng về phía Hoàng Hải Đông gật gật đầu, thuận thế đi lên.

“Nói đi, người đã ở đây!”

“Yêu cầu sự phối hợp của quân đoàn không quân, ly vị 52 cùng đoái vị 35 hội hợp, Lưu Dược, ngươi nghe có hiểu không?” Vân Mạt nói năng sạch sẽ lưu loát.

Lưu Dược vuốt bụng cười to.

Hắn nghe hiểu được, trận này chỉ sợ chỉ có bọn họ nghe hiểu được.

Thần côn đã có một lần dạy cho bọn họ đoán mệnh, phổ cập phương vị của bát quái.

Ly là phương nam, đoái là phương tây, mấy người bọn họ nghiên cứu vài ngày, cuối cùng phát hiện chính mình không thể học nổi mới từ bỏ. Nhưng cơ bản phương vị lại là biết đến.

Tất cả mọi người đều nghe hiểu ý tứ của Vân Mạt, nàng lo lắng Lam quân vẫn có thể nghe lén tin tức của bọn họ.

Nàng đây là cấp ra tọa độ mờ mịt.

“Lý do của ngươi là gì”.

Thiệu Hành để một công binh thượng vị vốn là khó có thể phục chúng, nhưng quân lệnh như núi, đã trở thành sự thật hắn cũng không nghĩ đổi ý.

“Đánh rớt doanh đoàn bọc giáp của bọn họ!”

Trong kênh liên lạc ồ lên một mảnh, “Ngươi đang nói giỡn sao?”

“Không hề, bản đồ do binh lính trinh sát của chúng ta gửi về các ngươi đều thấy được, có năm vị trí rõ ràng là chỗ trống, vì sao? Nếu không có miêu nị, các ngươi tin sao?”

“Vậy vì sao lại là cái vị trí kia?” Thiệu Hành vẫn không dám tin tưởng.

“Đoán, năm chọn một, ta tin tưởng vận khí của ta”, Vân Mạt nói.

Về phần là đoán hay là tính, có khác nhau sao?

Dù sao bọn họ đều không tin.

“Chỉ huy, nhu cầu cấp bách của chúng ta là muốn một lần thắng lợi! An bài này, cũng không sai lệch so với chiến lược ban đầu đã sắp xếp cho quân đoàn hàng không của chúng ta, đúng không? Đánh cuộc một phen không có gì không tốt!”

Kiến nghị của Vân Mạt tràn ngập dụ hoặc.

Thiệu Hành do dự một chút, chậm rãi nắm chặt tay.

“Chỉ huy, ta kiến nghị ngươi nghe nàng một lần”.

Lưu Dược nghiêm túc tiến lên, bộ dáng tin tưởng mười phần, “Nàng gần như chưa có đoán sai bao giờ.”

Thiệu Hành “Hừ” một tiếng, ngón tay bay nhanh điểm động, mệnh lệnh cho bộ đội phòng không xuất phát.

Vân Mạt cười khẽ, buộc chặt mũ phòng hộ, chỉnh cổ áo, đi xuống xe chỉ huy.

Hơn hai trăm người đứng thẳng, hai mắt tỏa sáng, tinh thần diện mạo thay đổi không ít.

Ngón trỏ tay phải Vân Mạt hướng lên trời, ngữ khí đầy nhịp điệu.

“Xuất phát, để cho ta tới nói cho các ngươi, trận chiến tranh này thắng như thế nào!”

Biểu tình trên mặt của Tân giáo thụ rốt cuộc ngưng trọng lên.

“Doanh đoàn trọng trang 5, đây là bộ chỉ huy, có gặp được doanh đoàn pháo binh của bọn họ không?”

“Không có!”

Không có?

Trong lòng Tân giáo thụ dâng lên một loại cảm giác không ổn, “Các ngươi rút lui, lập tức rời khỏi nơi đó!”

Doanh trưởng doanh đoàn 5 của Lam đội:……?? Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được ngữ khí vội vàng như vậy của Tân giáo thụ.

Còn không đợi hắn hạ lệnh rút lui.

Trên không trung lướt qua dày đặc các loại máy bay.

“Oanh……”

“A……”

“Mau rút lui!”

Lam đội có chút há hốc mồm, tình huống này là như thế nào?!

Trang bị của bọn họ không phải tính ẩn thân đặc biệt mạnh sao?

Lính trinh sát cùng máy bay không người lái của Hồng đội đã sớm bị rửa sạch sẽ, như thế nào lại phát hiện được bọn họ?

Nhưng mà đã không còn kịp nữa, 60 đài pháo xa đã bao vây bọn họ.

Bộ đội phòng không cùng hoả lực của pháo binh ở dưới mặt đất đã chặn lại, hình thành chiến thuật phối hợp hoả lực không gian lập thể, đạn dược từ vô góc chết bao trùm toàn bộ khu vực này.

Ngay cả sách giáo khoa đều không có trường hợp hoàn mỹ như vậy bày ra.

Doanh đoàn xe tăng của Lam đội bỏ mình tập thể, bị bắn ra khỏi hệ thống, chỉ để lại hài cốt của hơn 50 đài xe tăng trọng trang.

Vương Kiến Minh khóc khóc cười cười nhìn tay của chính mình, “Đây là sự thật? Là ta xử lý!”

Tân giáo thụ rốt cuộc ngồi ngay ngắn lại, có ý tứ, thật sự là có ý tứ.

Trong hoàn cảnh Hồng phương rơi vào bất lợi tuyệt đối, dù cho xe tăng trọng trang có thâm nhập vào lòng quân địch, cũng không phải là Hồng đội có khả năng tiêu diệt được toàn bộ.

Vô số người ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Vân Mạt, nhìn lòng bàn tay nàng.

Bọn họ lúc này rốt cuộc ý thức được, người này có trực giác đáng sợ cỡ nào.

Lúc này, đám học sinh trước màn hình thậm chí trợn mắt há hốc mồm.

“Mẹ nó!”

“Cái gì?”

“Nàng làm sao mà biết được?!”

“Không phải nói là đoán sao?”

“Ngươi đoán một cái cho ta nhìn xem?”

Hoắc Xuyên hắc hắc vui vẻ, nhanh chóng gõ chữ, “Chị Vân của ta biết tính, ngươi thì biết cái gì, mỗi ngày cát hung đều có định số!”

“Mau cút đi, ngươi cút đi, nơi nào tới một tên Tôn hầu tử, tuyên dương mê tín phong kiến……”

“Vì sao nàng mỗi lần khi nói chuyện, đều xem lòng bàn tay?”

“Trong lòng bàn tay của nàng là cái gì? Ta cũng muốn!”

“Cái gì? Cúc áo? Đây là loại cúc áo thần tiên gì?”

“Các ngươi nói xem, nàng có phải mượn dùng cúc áo mới có trực giác siêu cường?”

“Lần tới Lam đội nhất định sẽ yêu cầu, quân trang không chuẩn có cúc áo, không chuẩn mang theo bất luận vật thể hình tròn gì!”

Bình Luận (0)
Comment