“Vân tổng chỉ huy, kế tiếp làm gì?”
“Kế tiếp chúng ta nên chạy trốn!”
Vân Mạt nói xong, liền nhảy lên đằng trước pháo xa, “Hãy đuổi kịp ta!”
Lỗ Nhất Phát hắc tuyến đầy đầu, hắn thật sự không nghĩ ngồi xe của nữ tài xế, nhưng đáng tiếc là hắn không có cơ hội lựa chọn.
Trương Giáo quan mang theo tiểu đội đặc chiến đuổi tới, nhìn một mảnh đất bị oanh tạc đến đen nhánh, liền 'a' một tiếng.
“Lại để cho bọn họ chạy thoát, tổng hội vẫn chậm một bước.”
Nam Phương Việt ngồi ở sau xe cùng Chu Tấn nói chuyện phiếm.
“Thế này so với ngươi đi làm nhiệm vụ phòng tối kích thích hơn nhiều chứ?”
“Ngươi cút đi”, Chu Tấn đẩy hắn một phen.
Vân Mạt 'nhất tâm nhị dụng', dựng lỗ tai lên nghe, “Phòng tối?”
Nàng từ trong kính chiếu hậu quan sát Chu Tấn một chút, trách không được tổng cảm thấy có chút quen mắt.
Hắn thật là cũng đủ tự tin, trên Tinh Võng không hề che lấp thanh âm cùng ngoại hình, không phải cái tên cải bắp kia sao?
Ha hả……
Trương Giáo quan nhìn người anh em bên cạnh, “Thế nào? Còn dám coi khinh học sinh sao?”
Huấn luyện viên kia trả lời lại, "Có hơi chút tà môn, sẽ nhìn kỹ khi đến gần.”
Tính năng của pháo xa làm cho tốc độ di chuyển của bọn họ bị chậm, phân đội đặc chiến ngồi trên máy bay vũ trang đuổi theo.
Đầu vai Trương Giáo quan khiêng pháo ống, không chút do dự ấn xuống.
“Oanh……”
Bánh xe bị đánh hư, trang bị xe bị dòng khí đánh sâu vào, người bị lật liên tục vài vòng.
“Phản kích!”
Vân Mạt quyết đoán hạ lệnh.
Trong quá trình pháo xa tiến lên, ghế phụ không quên điều chỉnh tọa độ, tiến hành hoả lực chặn lại các loại máy bay phía sau vẫn còn chỉ là những đốm đen nhỏ.
Quang pháo loại nhỏ ở trong tay học sinh cũng liên tục phát ra.
Dù cho độ chính xác không cao, nhưng không chịu nổi lửa đạn dày đặc, trong lúc nhất thời cũng có thể bức bách phân đội đặc chiến giữ một khoảng cách nhất định.
“Bộ chỉ huy, gặp được phân đội đặc chiến của đối phương, thỉnh cầu chi viện, tọa độ…….”
Lỗ Nhất Phát trước tiên gửi tin tức cho bộ chỉ huy.
Doanh đoàn phòng không đã rời đi lại nhanh chóng trở về, nhưng dù cho như thế thì chính mình cũng phải tự chống đỡ được trước khi bọn họ đến.
“Bọn họ đi rồi sao?” Lỗ Nhất Phát thăm dò đi ra ngoài, đã không nhìn thấy bóng dáng truy binh.
“Không có”, trong lòng Vân Mạt cảm thấy nguy cơ càng ngày càng lớn.
“Đi nơi đó!”
Tay trái nàng nắm lấy phương hướng, tay phải chuyển cúc áo, chỗ sơn cốc kia địa hình phức tạp, cây cối cành khô mọc lan tràn, là một địa phương tốt để ẩn nấp.
Lái pháo xa đã lâu như vậy, tính năng của nó như nào ai cũng hiểu rõ trong lòng.
Lỗ Nhất Phát nhìn thấy nàng đẩy lực lượng lên đến đỉnh, giao diện bên trong xe tất cả đều là màu đỏ, có chút kinh hồn táng đảm.
“Uy, ngươi không thể lái xe như vậy được, đã đến cực hạn!”
“Cực hạn? Không cực hạn sao có thể thoát khỏi bọn họ?”
Vân Mạt nói chuyện, lại thay đổi phương hướng.
Nam Phương Việt cùng Chu Tấn ở sau xe ngã trái ngã phải, lách cách lang cang va chạm vào cửa xe, lại không dám đeo đai an toàn, bởi vì tùy thời đều phải chuẩn bị nhảy ra khỏi xe.
“Vân tổng chỉ huy, năng lượng trì đến cực hạn sẽ nổ!” Chu Tấn bớt thời giờ chen miệng nói một câu.
“Sẽ không, ta hiểu rõ!” Vân Mạt nói.
“Ngươi hiểu rõ cái rắm”.
Nam Phương Việt nhe răng trợn mắt, rõ ràng đây chính là lái xe đi đến âm phủ.
Trọng lượng pháo xa quá lớn, đột nhiên thay đổi, bánh sau trôi nổi, có loại cảm giác như sắp lật xe cùng bay ra ngoài.
Người trên xe sợ tới mức tất cả đều gắt gao nắm chặt vũ khí, trong lòng mặc niệm 《Định luật Ormes》.
Đoàn xe cấp tốc hành tẩu ở trên con đường đất, ỷ vào tính năng cường hãn, va chạm không ít cây cối bên đường.
Khi tới gần sơn cốc, gió trở nên rất lớn, trời cao sức gió đủ để đạt tới cấp 10, đối với sự truy kích của đám người Trương Giáo quan tạo thành ảnh hưởng bất lợi, cuối cùng cho bọn họ một chút thời gian để thở dốc.
Tiến lên trong xóc nảy cùng vận tốc cao như thế, bọn họ rất nhanh đã vọt vào sơn cốc.
Vân Mạt đạp phanh gấp, pháo xa phát ra âm thanh “Kẽo kẹt”, trên mặt đất vẽ ra một vết thật dài.
Ỷ vào thân pháo cứng rắn, bọn họ vọt vào trong rừng cây.
Học sinh sôi nổi từ trên xe nhảy xuống, cũng không có nơi nơi chạy trốn, mà là toàn bộ xúm lại ở chung quanh Vân Mạt.
“Vân Mạt, làm sao bây giờ?” Lỗ Nhất Phát ấn mũ, có chút sốt ruột.
“Chúng ta có năm phút chuẩn bị, lập tức đem vũ khí có thể di chuyển được từ trên xe xuống!”
“Ta đi”.
Nam Phương Việt nói, mang theo một nửa người đi khuân vác, dư lại thì vẫn chờ Vân Mạt nói chuyện.
Vân Mạt giương mắt nhìn về phía rừng cây, cảnh vật trong mắt người thường, lúc này trong mắt nàng lại phân giải thành các loại khí đen đỏ đan xen.
Nàng mở màn hình trí não ra, so các nơi trong rừng cùng toạ độ trên bản đồ, nói với đám học sinh đang xúm lại ở chung quanh,
“Thực lực của huấn luyện viên quá mạnh, đối kháng chính diện chúng ta không phải đối thủ, không thể để cho bọn họ tụ lại ở bên nhau, cần có biện pháp phân tán bọn họ.”
“Cho nên chúng ta sẽ chia thành mười đội, mỗi đội mười lăm người, tận lực đi sâu vào trong núi rừng, chúng ta chiếm cứ mấy vị trí này……”
Tay Vân Mạt nhanh chóng hoạt động ở trên bản vẽ, mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Vân Mạt, trang bị tới!”
Đám người Nam Phương Việt khiêng các kiểu súng ống đạn dược lớn lớn bé bé, thở hổn hển chạy vội tới.
Vân Mạt nhìn phiến hắc khí chiếm cứ tuyệt đại đa số diện tích rừng rậm kia, đồng hồ bấm giây ở trên cổ tay tích tắc tích tắc nhảy lên.
“Có thể đặt mìn không? Phân tổ hành động, hai phút sau, đem tất cả vũ khí có tính bạo phá đều chôn đến mấy vị trí này, sau đó giải tán!”
“Tốt!”
Không biết ai rống lên một câu.
“Mau, ẩn nấp!”
Mọi người cõng vũ khí lên, ở trong rừng cây tìm kiếm công sự che chắn, tốc độ cực nhanh trải rộng khu vực này.
Bạch Qua Bình đi theo bên cạnh Vân Mạt, hô hấp chậm lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía sau, trên đầu của hắn, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Lúc này, tất cả mọi người đã quên đây chỉ là một hồi diễn tập.
Đội đặc chiến 1 rất nhanh đã tới.
Trong rừng cây, giữa những thân cây, chớp động tia sáng nhạt của kim loại, cùng với sợi tơ trong suốt, biểu tượng của brack lôi, sẽ phát nổ khi chạm vào.
Có thể ở trong lúc vội vàng bày nhiều mai phục như vậy, đám học sinh này xác thật không bình thường.
Trương Giáo quan vung tay, những người khác sau khi gật đầu liền tản ra.
Trong phiến rừng cây này chỉ còn lại tiếng gió, mười đội viên đặc chiến cẩn thận đẩy mạnh, triển khai hoạt động săn thú đối với hơn hai trăm học sinh.
Trong một mảnh rừng phạm vi tầm mười dặm, phía sau phòng tuyến chính là học sinh, đó là địa phương có sát khí nhẹ nhất mà Vân Mạt có thể tìm được bên trong khu vực này.
Huấn luyện viên thâm nhập sâu vào trong lòng địch nên tốc chiến tốc thắng là thượng sách, bọn họ nhất định sẽ không có nhẫn nại để dỡ bỏ đạn dược, mà sẽ lựa chọn con đường nhỏ khác để đuổi bắt.
Nói cách khác, nàng thông qua chôn thiết Brack lôi, đem các giáo quan bức ra khỏi cát vị, đi tới hung địa.
Nhưng thế cục trên chiến trường không phải ‘nhất thành bất biến’.
Giống như cánh con bướm, nhẹ nhàng vỗ bất luận một chỗ nào, đều có khả năng dẫn tới kết quả không giống nhau, do đó ảnh hưởng đến biến động khí vận của nơi đây.
Bởi vậy, vị trí cát hung, cũng không phải nhất thành bất biến.
Nhưng thời gian ngắn như vậy, Vân Mạt cũng chỉ có thể làm được đến như thế.
Dư lại, liền xem các bạn học chính mình phát huy.
Học sinh tận lực tránh né ở vị trí sâu bên trong, nhưng chỉ có không đến ba phút thời gian chuẩn bị, bọn họ dù cho có chạy toàn lực, cũng không có khả năng chạy đến quá xa.
Huống hồ, luận về tốc độ, chiến thuật, trang bị, kinh nghiệm, học sinh đều không thể đánh đồng cùng huấn luyện viên.
Lấy năng lực điều tra của huấn luyện viên, về lý thuyết, bọn họ tuyệt đối tránh không quá mười phút.
Nói cách khác, bọn họ không đợi được cứu viện tới.
Hiện tại ưu thế duy nhất của bọn họ, chính là nhân số.