Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 200 - Chương 200. Thuyết Minh Mai Phục

Chương 200. Thuyết minh mai phục Chương 200. Thuyết minh mai phục

Vân Mạt gửi kế hoạch an bài trong công tần của đoàn đội.

“Mai phục là chủ yếu, nhìn thấy dị động thì tập thể cùng nổ súng, không phải sợ!”

Kế hoạch thực tốt, chỉ là huấn luyện viên kinh nghiệm tựa hồ càng phong phú.

Lựu đạn bay lên, chính xác mười phần dừng ở chỗ ẩn nấp của bọn họ, không ít người nháy mắt bị bắn ra ngoài hệ thống.

Một khi nhân số bị thiếu thì khó tránh khỏi kinh hoảng, cục diện một trận hỗn loạn.

Ám sắc trong rừng cây càng dữ tợn đáng sợ.

Chu Tấn đứng từ xa nhìn, đôi mắt đều đỏ.

Nhìn không thấy địch nhân ở nơi nào, không biết bọn họ khi nào sẽ xuất hiện, trên đỉnh đầu lúc nào cũng bao phủ cảm giác sợ hãi bị đoạt mệnh.

Bọn họ bên này vừa ngoi đầu, đã bị huấn luyện viên một phát súng một người đánh gục.

“Nằm sấp xuống!”

Vân Mạt giữ chặt Bạch Qua Bình bên cạnh.

“Làm sao vậy?”

“Bang……”

Trên tảng đá trước mặt cọ qua một vết đạn.

Bên cạnh, một vị đồng học khác quần áo đã biến thành màu trắng.

“Huấn luyện viên tới!”

Vân Mạt gật đầu, xoay người lăn ra khỏi vị trí.

Giang Diêu Chu nhìn một đám đồng học ngã xuống ở trước mặt, răng đều mau cắn rớt, “Ta theo chân bọn họ liều mạng”.

“Trước chờ một chút!”

Vân Mạt muốn ngăn cản hắn, đã không còn kịp rồi.

Giang Diêu Chu đứng ở sau cây, bưng súng tự động, hướng tới bốn phương tám hướng điên cuồng bắn phá.

Vừa mới đánh ra không mấy phát đạn, trên trán liền đau xót, thân thể mềm mại ngã xuống.

Hắn căn bản là không thấy được viên đạn từ nơi nào lại đây.

“Sao lại thế này?!” Bạch Qua Bình cũng há hốc mồm.

“Tay súng bắn tỉa!”

Số lượng huấn luyện viên không nhiều lắm, nhưng độ chuẩn cùng tốc độ này, là của tay súng bắn tỉa.

Âm thanh bên ta bỏ mình, truyền đến từ bốn phương tám hướng, có thể khẳng định, các huấn luyện viên đã phân tán.

Huấn luyện viên thực tự tin, vì tốc chiến tốc thắng, mỗi người bao trùm phạm vi một km.

Kết hợp với quẻ tượng trước mắt, Vân Mạt kết luận, bao trùm khu vực này của bọn họ, chỉ có tay súng bắn tỉa kia.

Nàng nghiêng đầu hỏi vài người bên người, “Trong các ngươi ai chạy nhanh?”

“Cái gì?”

“Ta hỏi trong các ngươi ai chạy nhanh!” Vân Mạt nói.

“Ta!” Bạch Qua Bình hăng hái, “Bọn họ đều gọi ta là bồ câu, Vân tổng chỉ huy ngươi có cái kế hoạch gì sao?”

Ba người bọn họ ghé vào trong hố đất sau tảng đá lớn.

Vân Mạt tận lực đè thấp đầu, thông qua ống kính ngắm của súng trường quan sát bên ngoài, một lát sau nói với Bạch Qua Bình.

“Ta có thể phán đoán, vị trí gốc cây cách đây 800 mét có người!”

“Là chỗ đó?”

Chu Tấn cẩn thận nhìn ra bên ngoài, cũng gật gật đầu, “Nơi đó là vị trí tuyệt hảo để ngắm bắn, là lựa chọn tốt nhất cho tay súng bắn tỉa.”

Bạch Qua Bình chỉ là sinh viên năm nhất, không nhiều kinh nghiệm như vậy, chỉ cộc lốc hỏi, “Các ngươi xác định sao?”

Vân Mạt nói, “Chỉ có thể đại khái biết là khu vực kia, nhưng cụ thể ở đâu thì không biết!”

“Vậy còn chờ cái gì? Cho hắn một pháo!”

“Không được!”

Chu Tấn chạy nhanh giữ chặt hắn, “Quang pháo có thời gian giảm xóc, khoảng cách gần như vậy, ánh sáng sẽ khiến cho huấn luyện viên cảnh giác, hắn tuyệt đối sẽ ở trước khi chúng ta nã pháo loại trừ được chúng ta.”

Vân Mạt cũng gật đầu tán đồng, “Hơn nữa chúng ta muốn biết vị trí kia của hắn, không cần phá hư quá nhiều.”

Xử lý tay súng bắn tỉa, chiếm cứ vị trí kia, có được an toàn ngắn ngủi, mới càng phương tiện cho nàng chỉ huy tiếp.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Phản sát!”

“Ngươi nghiêm túc? Dùng súng trường?”

Bạch Qua Bình nhìn đôi mắt Vân Mạt, bên trong không có ý nói giỡn.

Hắn lại nhìn xem trang bị phía chính mình, lộc cộc nuốt nước miếng.

Vân Mạt gật đầu.

Cơ hội của bọn họ chỉ có một lần.

Nổ súng đối với một tay súng bắn tỉa, nếu một lần vô pháp đánh trúng, nhất định sẽ bị huấn luyện viên phản sát.

Bạch Qua Bình:…… “Cho nên ngươi muốn bảo ta làm gì?”

“Ta muốn ngươi dẫn hắn xạ kích, để ta có thể phán đoán được phương vị của hắn.”

Bạch Qua Bình dọc theo chỗ ẩn nấp bò đến bên cạnh Vân Mạt, mặt ngượng ngùng, “Vân tổng chỉ huy, chúng ta không có thù riêng đúng không?”

“Đúng……”

Vân Mạt suy nghĩ, người có thù riêng không phải ở bên cạnh hay sao?

Chu Tấn vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Vân Mạt nhìn cái đầu đinh kia của hắn, liền nhớ tới sự bi tráng khi cùng nhau bị chém trong phòng tối, cùng với thống khổ khi bị tên cải bắp hố.

Nhưng nàng là người ‘rộng lượng’, nếu kết thù thì nhẽ ra nàng phải hố hắn mới đúng.

Nàng tiếp tục nói, “Nếu lại cho bọn hắn thời gian, chúng ta rất nhanh liền phải bị loại trừ toàn bộ, sấn khi huấn luyện viên còn chưa có vây kín, diệt trừ tay súng bắn tỉa của bọn họ!”

Bạch Qua Bình thở phào nhẹ nhõm, “Được, dù sao đánh tới hiện tại, đều đã kiếm đủ tích phân rồi, ngươi nói đi, làm sao bây giờ?”

Vân Mạt mở giao diện trí não ra, liên tục điểm năm vị trí.

“Năm vị trí này, đã nhớ chưa? Đây là cát vị, bước vào chỗ này, dọc theo con đường này chạy uốn lượn, chạy với tốc độ nhanh nhất.”

“Ý của ngươi là? Hắn sẽ không bắn trúng ta?”

Bạch Qua Bình lộ ra một hàm răng trắng, có chút vui vẻ.

Vân Mạt từ ái sờ sờ đầu của hắn, “Ngươi tín nhiệm ta, ta thực vui vẻ, nhưng ta không thể cho ngươi sự bảo đảm!”

“Kỹ năng của huấn luyện viên thập phần tinh chuẩn, trên chiến trường, khí thế thời khắc đều thay đổi, nếu hắn dự phán được vị trí ngươi di chuyển, ta hy vọng ngươi có thêm vận khí nữa!”

“Được!”

Bạch Qua Bình gật đầu với tần suất cực cao, một bộ dáng không coi sinh mệnh của chính mình là vấn đề gì.

Chu Tấn vỗ đầu vai hắn, xoay người nói với Vân Mạt, “Ngươi yên tâm, hắn đi rồi còn có ta.”

Đôi mắt Vân Mạt có chút chua xót, tuy rằng đây chỉ là diễn tập, tuy rằng đây như là một loại đánh bạc khi cùng đường bí lối, nhưng loại tín nhiệm này, thật là lắng đọng.

Bạch Qua Bình cái gì cũng không có nói nữa, liền xông ra ngoài.

Bên cạnh gốc cây, giữa đám cỏ dại hỗn độn.

Một cây súng ngắm siêu dài hơi hơi giật.

Ở trong mắt huấn luyện viên, động tác của học sinh liền không khác gì chiếu chậm.

Đánh trúng mục tiêu như vậy, đặc biệt là ở trạng thái toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt vào đó, thật sự là quá dễ dàng.

Nhưng mà, khi cò súng bóp xuống.

Bắn hụt?!

Đạn dược xẹt qua gương mặt của học sinh kia, học sinh kia lại có thể ở vào đúng thời khắc gian nan nhất đó, xoay vị trí, chính là một khoảng cách như vậy, hắn đã bắn hụt.

Vân Mạt gắt gao nhìn chằm chằm khu vực có phiến hắc khí bốc hơi kia, nàng ý đồ thông qua biến động của hơi thở tới phán đoán nơi phát ra nguy cơ, cũng chính là địa phương mà huấn luyện viên ẩn thân.

“Đến tột cùng là nơi nào?”

Chu Tấn cũng nhìn chằm chằm vị trí kia, ý đồ từ trong đường đi của viên đạn tiến hành phản đẩy.

Nơi nào đó đột nhiên có sát khí ngưng tụ.

“Là chỗ đó!”

Chỗ gò đất hơi cao một chút kia, địa phương không khiến cho người ta chủ ý một chút nào, như là một điểm mù của mắt.

Huấn luyện viên bỗng nhiên cảm thấy ngực rét run.

Đó là trực giác từ kinh nghiệm sa trường bồi dưỡng ra tới, một loại trực giác về sự nguy hiểm.

Là mồi?

Đám học sinh dùng mồi nhử sao?

Huấn luyện viên nhìn bộ dáng vụng về, hoảng loạn kia của Bạch Qua Bình, do dự trong chớp mắt.

Học sinh này cảm giác giống như là đang hoảng loạn chạy trốn không chọn đường, giống như người vừa mới đứng lên bắn loạn xạ kia.

Vân Mạt đã lên nòng, huấn luyện viên ở chỗ cao, vị trí của nàng kỳ thật không tiện cho xạ kích.

Độ chính xác của súng trường giảm xuống theo khoảng cách, muốn lợi dụng loại súng trường của công binh này, bắn trúng tay súng bắn tỉa ở vị trí cách 800 mét kia, khó khăn không phải chỉ là một chút.

Dự cảm bất hảo trong lòng huấn luyện viên càng thêm mãnh liệt, hắn theo bản năng muốn lui về phía sau, muốn trước rời đi khu vực này.

Bình Luận (0)
Comment