Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 201 - Chương 201. Một Viên Cục Đá Dẫn Phát Huyết Án

Chương 201. Một viên cục đá dẫn phát huyết án Chương 201. Một viên cục đá dẫn phát huyết án

Ngay khi huấn luyện viên muốn đổi vị trí, Chu Tấn đã động.

Hắn hướng bên sườn dịch mấy chục mét, ghé vào sau tảng đá, nâng súng tự động lên, đạn dược liên tục không ngừng từ trong họng súng phun ra, hấp dẫn sự chú ý của huấn luyện viên.

Xem ra chỉ là thử, học sinh cũng không xác định được tình huống chung quanh.

Huấn luyện viên trong lòng lỏng xuống dưới, rốt cuộc vẫn là học sinh, thiếu kiên nhẫn.

Hắn từ bỏ rời đi, tiếp tục từ màn ảnh ngắm bắn nhìn ra bên ngoài, chuẩn bị đưa hai học sinh bị bại lộ vị trí lên đường, thuận tiện dạy cho bọn hắn biết kết cục của việc ở trên chiến trường rối loạn đầu trận tuyến.

Tầm mắt Vân Mạt ngắm nhìn, rốt cuộc thấy được ánh phản quang của kim loại.

Nơi đó sao?

Hô hấp của Vân Mạt có chút dồn dập, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước không chớp, trên lông mi cũng treo mồ hôi.

Nàng đã từng dùng súng ngắm, kỹ năng thực chuẩn, nhưng nàng chưa từng dùng súng trường ngắm bắn đối thủ.

Trong sơn cốc gió ào ào thổi qua, còn muốn suy xét hướng gió, suy xét khoảng cách lệch khỏi quỹ đạo của đạn dược.

Vân Mạt cắn chặt môi dưới, ngón cái tay phải bay nhanh véo động.

Hắc khí, hung vị, khoảng cách……

Không có nắm chắc!

Bạch Qua Bình vẫn còn đang chạy, Chu Tấn cũng vẫn đang bắn phá, cục diện như vậy căng không được bao lâu.

Áp lực trong lòng Vân Mạt rất lớn.

Nàng niệm khai vận chú cho chính mình, hít sâu một hơi, một chút, một chút bóp cò súng!

“Phanh……”

Vân Mạt cầm súng cực chắc, nhãn lực cực chuẩn.

Đáng tiếc chính là, bắn hụt!

Huấn luyện viên quay đầu đi, a……

Trách không được, hóa ra là ba người!

Không quan hệ, từng bước từng bước tới.

Huấn luyện viên suy tư căn bản không đến vài giây.

Nòng súng ngắm đã nhắm ngay vào Chu Tấn, súng tự động phun ra đạn dược bại lộ vị trí của hắn.

Trong nháy mắt, khi huấn luyện viên muốn ấn cò súng.

“Nha…… Nha……”

Tiếng kêu của quạ đen, cùng với âm thanh vỗ cánh tí tách……

“Mẹ kiếp!”

Huấn luyện viên kia rủa thầm một tiếng bị bắn ra khỏi hệ thống, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Ba người trợn tròn mắt.

Đồng học giáo võng một trận kinh hô.

“Ta đi!”

“Còn có chơi như vậy sao?”

“Muốn nói người này không mở hack ta đều không tin!”

Màn hình phóng chậm tốc độ, viên đạn kia của Vân Mạt, cọ qua cánh của một con quạ đen, rơi xuống một cọng lông vũ.

Con quạ đen chấn kinh tán loạn, không cẩn thận đụng vào Brack lôi, một tiếng sấm vang rền đánh bay cục đá lên, liền trùng hợp như vậy đập trúng vào trán huấn luyện viên……

Đây chỉ sợ là một giáo quan chết oan uổng nhất.

Một cục đá dẫn phát huyết án.

Vân Mạt vuốt lòng bàn tay của chính mình, hắc hắc vui vẻ, khi nàng tiến vào đã quấn một đống khai vận phù trên cổ tay, cũng không đến mức nha.

Quả nhiên……

Ba người hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng vọt tới vị trí của huấn luyện viên, ở chung quanh tận khả năng che nhiều ngụy trang hơn.

Chu Tấn cùng Bạch Qua Bình ở chung quanh Vân Mạt cảnh giới.

Đây là một khu vực cao điểm, có thể nghe được thanh âm súng ống sống mái với nhau truyền đến từ nơi xa, cùng với tiếng gào rống của học sinh.

Dùng tới kính viễn vọng, có thể nhìn thấy các loại khí.

Vân Mạt lau mặt một phen, nhìn chằm chằm bản đồ cùng số lượng đầu người không ngừng tính kế.

Hơn hai trăm học sinh, một đám ngã xuống.

Nhân số của Hồng đội thẳng tắp giảm xuống.

Mười tiểu đội đã bị diệt hoàn toàn hai cái, trong khi số lượng huấn luyện viên vẫn là chín!

Học sinh thậm chí còn không thấy rõ ràng huấn luyện viên xuất hiện khi nào, thậm chí chỉ bắn ra một phát, đã bị đoạt đi sinh mệnh.

Sợ sao?

Rất sợ!

Muốn chạy sao?

Nếu có thể chạy, tự nhiên sẽ chạy.

Trong lòng đám học sinh vô cùng dày vò, tay cầm súng đều run đến lợi hại.

Đó là đội đặc chiến!

Thực lực cùng trang bị toàn bộ đều nghiền áp bọn họ.

Khi ý chí chiến đấu của bọn họ đang dần bị đánh mất, trong công tần lại bắt đầu xuất hiện một giọng nữ.

Thao thao bất tuyệt, liên tục không ngừng.

Trong trẻo, ổn trọng, mang theo khí thế cùng tín niệm vô cùng.

Ở trong thanh âm kia, bọn họ tựa hồ cảm giác được tiếng trống trận, cảm thấy lồng ngực đánh trống reo hò.

“Đừng sợ!”

“Đều nghe ta chỉ huy!”

“Ngẫm lại cảm giác khi xử lý được huấn luyện viên!”

“Ngẫm lại cảm giác khi đi ra ngoài thổi bạo kỹ năng của chính mình!”

……

Nắm tay Lỗ Nhất Phát hung hăng đấm xuống mặt đất, “Còn không phải là bị loại trừ sao?”

“Chính là, nếu ta bị tiêu diệt, ít nhất cũng có thể cung cấp manh mối về vị trí của huấn luyện viên cho các anh em!”

“Người anh em đi ra ngoài trước thì nhớ chuẩn bị cho ta một cây hương, sau này chúng ta cùng nhau ngửi!”

Bị loại trừ là tất nhiên, một khi đã như vậy, còn sợ cái gì?

Ánh mắt bọn học sinh trở nên trong suốt cùng kiên định.

“Tổ 1, tổ 4 lập tức hướng vị trí BC1, tổ 2 ở sau tiếp ứng tổ 1.”

“Tổ 3 chú ý, phương hướng Tây Nam của ngươi có địch, tập trung hỏa lực mãnh công!”

“Tổ 5 lập tức rời khỏi vị trí hiện tại……”

Giọng nói trong kênh bình tĩnh, tự chủ, như là âm báo của máy móc.

Trực tiếp cấp ra vị trí chuẩn xác, giúp bọn họ chuyển từ bị động thành chủ động, lợi dụng ưu thế nhân số, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, khiến các giáo quan giãn ra, từng bước, từng bước hình thành vòng vây.

Bọn họ không tìm thấy người, không quan hệ, đường đi của đạn sẽ bại lộ vị trí.

Mỗi người đều thành mồi, mỗi người lại trái lại thành kẻ đi săn.

Một viên lựu đạn bị ném ở dưới chân Nam Phương Việt.

Theo hắn bị bắn ra hệ thống……

“Đánh!”

Đám học sinh đồng thời hướng tới phương hướng lựu đạn bay tới công kích, dưới lòng bàn chân của huấn luyện viên nháy mắt tụ tập hơn hai mươi viên lựu đạn.

“Oanh…… Oanh……” Tiếng nổ mạnh, sóng nhiệt trào đến, vô góc chết bạo phá làm hắn nháy mắt đánh mất sức chiến đấu.

Lỗ Nhất Phát đỏ mắt, hắn ôm gắt gao một huấn luyện viên, kéo vang lựu đạn, hai người cùng nhau bắn ra khỏi hệ thống.

Những người khác thấy thế, cũng đem ngón cái ấn ở mặt trên lựu đạn.

Chết cũng muốn ấn xuống, nếu có thể mang đi huấn luyện viên liền mang đi, mang không đi bọn họ cũng đã nỗ lực qua.

Phía trước quang bình, Lỗ Nhất Phát từ trên mặt đất bò dậy, ngơ ngác nhìn thiết bị trước mặt, còn có một khắc chớp động trước khi hắn chết kia.

Nếu, nếu là ở trên chiến trường thật……

Hắn không biết chính mình sẽ chọn như thế nào.

Hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình không cao thượng, nhưng ở một khắc kia, trong lòng hắn không có suy nghĩ gì khác.

Thắng lợi, vinh dự, đại cục!

Đây là một tố chất của quân giáo sinh!

Nữ sinh vẻ mặt đạm cười trong đám người kia, thân kiều thể nhuyễn, thân ảnh dễ bị đẩy ngã, lúc này lại vô cùng kiên quyết.

Nàng làm cho một trận chiến đấu không có khả năng thắng, trở nên có khả năng.

Bên trong đại đường của trường học yên tĩnh một mảnh, toàn bộ lãnh đạo đều thập phần ngoài ý muốn.

Bàn tay Văn thượng tướng nhẹ nhàng nắm chén trà, khóe môi khẽ giật giật.

Trên mặt Trương Giáo quan mang theo kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn có bốn người bỏ mình, đám học sinh này thực làm người ngoài ý muốn.

Hắn nâng cổ tay nói nhỏ, tập hợp các huấn luyện viên đang phân tán đến một chỗ, chuẩn bị tạo ưu thế nhân số, tốc chiến tốc thắng.

Thành viên của Hồng đội lại lui về chỗ ẩn nấp, an tĩnh chờ nữ sinh trong kênh nói chuyện.

Vân Mạt điểm điểm nơi xa, “Còn lại sáu huấn luyện viên, mồi, bánh có nhân……cái gì cũng tốt, buộc bọn họ tiến đến nơi này……”

Tất cả mọi người xem đã hiểu, đó là địa phương mai phục ban đầu.

Dựa theo chỉ thị của Vân Mạt, bọn họ một lần nữa lại nhào vào khu rừng này.

Đây đã từng là rừng cây làm cho bọn họ sợ hãi, lúc này lại thành yểm hộ tốt nhất.

Ẩn núp sau cây cối, Vân Mạt vỗ vỗ bả vai Bạch Qua Bình.

Bạch Qua Bình hiểu ý, chính là bảo hắn đi ra ngoài làm con mồi.

Cát vị, tốc độ, hắn đã nhớ kỹ!

Bình Luận (0)
Comment