Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 208. Hồng Lam Chỉ Huy Bỏ Mình

Chương 208. Hồng lam chỉ huy bỏ mình Chương 208. Hồng lam chỉ huy bỏ mình

“Đinh……” Âm hưởng nhắc nhở của hệ thống vang lên.

“Nhân số còn lại của Hồng đội là 500 người, nhân số còn lại của Lam đội là 600 người, trận doanh chiến Hồng Lam tiếp tục!”

Tầm mắt Vân Mạt truy đuổi hình ảnh hai bên địch ta, không ngừng tiến hành bố cục.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, vị trí nàng đang đứng nổi lên hung thần chi khí, dự cảm không ổn càng ngày càng cao.

“Nằm sấp xuống!”

Vân Mạt hướng người bên cạnh hô một tiếng, sau đó không hề có dấu hiệu đột nhiên nằm xuống, nhanh chóng bò sát trên mặt đất, lộn nhào về hướng tây.

Cùng lúc đó, phanh, phanh, phanh liên tục ba tiếng súng vang, viên đạn đập vào vị trí ban đầu mà nàng đứng.

“Oa……”

Phía trước giáo võng một trận kinh hô, “Nàng làm sao mà biết được?”

“Đánh hụt?”

Cố Tử cúi đầu nhìn tay của mình, trong lòng có chút kinh ngạc.

“Đuổi theo đi!”

Tiểu đội mười người đi về phía Vân Mạt bên kia.

Vân Mạt bị đạn dược bức nhào lộn một cái về phía trước, lăn đến chỗ hố đất, mười mấy học sinh ban đầu đi theo bảo hộ an toàn của nàng, đã ngã xuống một đám.

Vân Mạt mở kênh ra, chỉ nghe được tiếng vang ồ ồ.

Xem ra Lam đội đã từ bỏ theo dõi, sửa thành dùng từ trường quấy nhiễu.

Nàng rủa thầm một tiếng, nơi xa có thể nghe được tiếng bước chân tới dần, nhất định không phải người một nhà.

Đối phương từ phía sau bọc đánh, ngăn trở đường lui của nàng, không có cho nàng cơ hội trở lại Hồng đội.

Lưng của nàng dựa vào hố đất, thở hổn hển, bình tĩnh suy tư.

Hôm nay xem ra là không thể làm tốt.

Đánh thời gian dài như vậy, đạn dược cũng đã khô kiệt, súng ống trở thành vũ khí có tính công kích chủ yếu.

Tân giáo thụ là cao thủ chiến thuật, bao vây tấn công, tiến quân thần tốc, khi thì đánh nghi binh khi thì giả lui, bố cục hoa cả mắt.

Bọn họ ở bên trong hết bao vây tiễu trừ này đến bao vây tiễu trừ khác mà tranh đấu, giao hỏa phạm vi lớn cũng không dưới mười lần.

Vũ khí viễn trình của Hồng đội đã sớm cạn kiệt, nhưng Tân giáo thụ vẫn còn ba đài xe tăng.

Xe tăng chặt chẽ bảo vệ cho đường lui phía đông bắc của bọn họ, chuẩn bị bắt ba ba trong rọ.

Dưới tình huống bình thường, nàng có thể co đầu rút cổ không ra, thu hẹp phạm vi phản công.

Nhưng đối phương còn có đội đặc chiến!

Đội đặc chiến không thu đầu người, mà lại giống như đi đuổi gà, đuổi bọn họ chạy liên tục khắp nơi.

Dưới loại cục diện này, không có thời gian nghỉ ngơi, không ngừng chạy vội, còn muốn tùy thời ứng phó địch nhân toát ra tới……

Vô luận là quan quân hay là chiến sĩ, đều mau đến cực hạn.

“Tiểu học muội, xuất hiện đi, ta biết ngươi ở chỗ này……”

Là âm thanh của Cố Tử.

Vân Mạt sờ soạng trên mặt đất, đầu ngón tay chạm vào một miếng vỏ cây.

Nàng dùng sức chộp trong tay, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết niệm cái gì.

Miếng vỏ cây đứng ở trong lòng bàn tay, bay tới một phương hướng khác.

Vân Mạt cắn răng một cái, nhảy ra khỏi hố đất, nhanh chóng phóng đến phương hướng bên kia.

“Ở đàng kia!”

Mặt sau không biết là ai hô một tiếng, tiếp theo chính là thanh âm bang bang của súng đạn.

Vân Mạt khom lưng dẫm theo ngũ hành bước, vỏ cây đứng ở nơi đó, đã hơi có một chút dấu hiệu ngã xuống, bị nàng điều chỉnh đứng thẳng lại, sau đó hướng tới phương hướng kia chạy như điên.

Tiếng hô bên ngoài giáo võng liên tục vang lên, ngoại trừ kinh ngạc, cảm thán thì chính là gọi ông nội.

Mưa bom bão đạn tự nhiên quay lại?

Đây là cái giả thiết quỷ gì?

Đặc biệt là, nàng như thế nào mà làm được một bên chạy một bên bảo trì vỏ cây đứng thẳng?

Đây là Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết sao?

“Người nào!”

Trong bóng đêm có thanh âm vang lên, cùng với tiếng lên đạn cùm cụp.

Vân Mạt không nói chuyện, bước xa tiến đến, bắt lấy súng của hắn, nâng cổ tay, khóa cổ……động tác liền mạch lưu loát, binh lính Lam đội kia chưa kịp lưu lại di ngôn, đã bị bắn ra khỏi hệ thống.

“Đệch!”

Học sinh kia sau khi bị bắn ra khỏi hệ thống, liền phát hiện chính mình đang bị cởi áo, tháo thắt lưng, tức khắc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Hồng đội đây là cái thao tác gì? Như thế nào luôn thích quần áo của người khác.

Vân Mạt mặc bộ quần áo dài rộng này vào, vọt đến vị trí trạm gác, huân chương của Lam đội lóe lên ánh sáng mỏng manh.

Đám người Cố Tử chân trước chân sau vừa đến, “Không có?”

“Không, ở đàng kia!”

Đuôi lông mày Diệc Lương giật giật, “Bang” một phát đạn bắn tới.

Vân Mạt quay cuồng tại chỗ, trốn tránh, đánh trả, tiếp tục nhanh chân chạy như điên.

Vỏ cây trong tay vẫn cứ đứng thẳng tắp, vết sẹo của mảnh vỏ giống như một cái ngón tay, chỉ phương hướng đi tới.

“Ngăn nàng lại!”

Vân Mạt tựa hồ có thể nghe được tiếng trái tim mình kịch liệt nhảy lên, nàng càng chạy càng nhanh, như ruồi bọ không đầu đâm vào một địa phương.

“Tân giáo thụ!”

Vân Mạt ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tân giáo thụ ra tới xem xét trận doanh.

“A……”

Tân giáo thụ hướng đội viên đặc chiến lắc lắc đầu, đội viên đặc chiến lui về phía sau.

Tân giáo thụ nói, “Học sinh này, ngươi không tồi!”

Vân Mạt không để ý đến hắn, chạy vội, lên đạn, xoay người, nổ súng, liền mạch lưu loát.

MMP, không có đạn!

(*) MMP: Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên.

Vân Mạt ném khẩu súng về hướng đông bắc, tiếp tục chạy.

“A, tiểu học muội, đi chỗ nào vậy?”

Họng súng của Triệu Diệu nhắm ngay nàng.

Vân Mạt chậm rãi giơ tay lên, dưới chân thuận tiện đá một hòn đá chặn đường.

“Được rồi, đừng chạy nữa!”

Quân đao của Diệc Lương cũng chống lại phía sau lưng nàng, “Tổng chỉ huy của Hồng đội? Tiểu học muội ngươi rất lợi hại nha”

Vân Mạt mi mắt cong cong, “Học trưởng, giao tình của chúng ta không tồi ha?”

“Đều là anh em chung chiến hào, có thể châm chước không?”

“Cẩn thận, đều tránh ra!”

Cố Tử ở phía sau điên cuồng gào thét, giơ súng tự động lên, thình thịch, muốn xoát một chút uy phong.

Vân Mạt mở lựu đạn trên tay ra, thả xuống đất, “Oanh” nổ tung cả khu vực này.

“Đinh…… tổng chỉ huy của Hồng đội bỏ mình!”

“Đinh…… tổng chỉ huy của Lam đội bỏ mình!”

“A! Tình huống là như thế nào?”

Hai bên Hồng, Lam một trận ngơ ngác, tổng chỉ huy của hai đội như thế nào lại cùng nhau bỏ mình? Là ai làm!

“Chết như thế nào?!”

Phía trước quang não một trận rối ren, toàn bộ đều chọn phóng chậm động tác.

Theo viên lựu đạn kia rơi xuống, ánh lửa ngập trời……

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, đều không thiếu, ngũ hành sát trận không tiếng động được khởi động.

Ai cũng không biết, Tân giáo thụ phía sau xe trang bị đã xảy ra sự tình gì, như thế nào sẽ tự bạo?

Ai cũng đều không có lưu ý đến, cây súng mà Vân Mạt tùy tay vứt bỏ, mảnh vỏ, vị trí hòn đá kỳ thật đều có rất nhiều ý tứ.

Khi nàng bị Diệc Lương buộc lui về phía sau, chân dẫm lên phương vị cũng âm thầm tác động đến hơi thở của nơi này.

“Thực xin lỗi Tân giáo thụ, ta không thích thua!” Vân Mạt từ bên ngoài hệ thống bò dậy.

Một đổi một, thoạt nhìn thực có lời.

Nhưng chỉ có Vân Mạt biết, lần này có bao nhiêu ngẫu nhiên.

Ai bảo Tân giáo thụ địa phương nào không chọn, một hai phải chọn một chỗ tụ sát khí đâu?

Hơn nữa hắn còn ở nơi này tận vài ngày, trên người lây dính vận đen, nàng hơi lôi kéo một chút, hậu quả liền tới.

“Đã chết?”

“Thật sự đã chết sao?”

“Chị Vân của ta như thế nào lại chết được? Nàng là giả vờ đi?”

“Ai đi chọc một cái xem, nàng có phải vẫn còn có thể động hay không?”

Không ít tầm mắt dừng thật lâu ở trên người Vân Mạt, bọn họ còn chờ nàng bò dậy tiếp tục phát huy, tiếp tục điên đảo thần thoại bất bại của Tân giáo thụ.

Nàng lại có thể bị tiêu diệt như vậy?

Là ai?

Là ai bắt lấy đầu nàng?

Bọn họ hiện tại hận không thể tự mình tiến vào chiến trường, đem tên học sinh đê tiện kia bắt tới.

Anh anh anh, ta cảm thấy sau này ta sẽ rất khó sống.

Cố Tử rụt rụt thân thể về sau, lăn qua lộn lại nhìn tay mình.

Nàng chính là tưởng hù dọa tiểu học muội mà thôi, ai ngờ đến nàng thật sự có thể đánh trúng!

Bình Luận (0)
Comment