Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh ( Dịch Full )

Chương 209 - Chương 209. Kháng Long Có Hối

Chương 209. Kháng long có hối Chương 209. Kháng long có hối

Vân Mạt ngốc ngốc ngồi ở tại chỗ, thất thần một hồi lâu.

Trong quang bình, quyền chỉ huy của hai bên Hồng Lam thuận thế hạ xuống, hai đội tiếp tục tiến hành quyết đấu kịch liệt.

Nhưng không biết vì sao, không có Tân giáo thụ cùng Vân tổng chỉ huy, tổng cứ làm người cảm thấy có chút hứng thú rã rời.

Vân Mạt lắc lắc cái đầu choáng váng, mọi thứ trước mắt tựa hồ hoá thành hai.

Nàng ở trong tràng trận doanh chiến suốt năm ngày.

Năm ngày này, ngoại trừ giải quyết nhu cầu sinh lý tất yếu để đảm bảo thể chất, nàng không ngừng chạy vội, tiến công, rút lui……

Cảm động, kích động, áp lực, chết lặng, mỏi mệt, bực bội……

Nàng thể hội vô số cảm xúc khác nhau của nhân loại, sức chịu đựng của tâm lý bị áp bức tới cực điểm.

Trận chiến dịch này đã dạy nàng rất nhiều.

Đẩy cửa phòng ra, nghênh đón nàng là ba người bạn cùng phòng mở to miệng:

“Vân tổng chỉ huy……”

“Chị Vân……”

“Thần tượng……”

Vân Mạt thật sự không có tinh thần, hướng các nàng gật gật đầu, đẩy cửa phòng ra ngã đầu liền ngủ.

Chờ đến khi nàng tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Trận doanh chiến Hồng Lam đã kết thúc, Lam đội không có Tân giáo thụ, tuy rằng vẫn duy trì được thần thoại bất bại, nhưng lại là thắng thảm, thiếu chút nữa liền phải bị xoay ngược lại.

Kết quả này cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người cầm đi được đầu Tân giáo thụ.

Mọi người trên mạng đối với trận diễn tập này thảo luận khí thế ngất trời.

Cố Tử nhận được một danh hiệu duyên dáng—— kẻ yêu diễm đê tiện bắt lấy đầu Vân tổng chỉ huy!

“Giờ Dậu mắt trái ta nhảy”, những lời này cũng thành từ ngữ biểu đạt lo lắng của học sinh.

Còn có người dán một bài phân tích thật dài về cách làm như thế nào để vỏ cây trong tay có thể đứng thẳng……

Vân Mạt vẫn còn vài phần hoảng hốt, nàng chung quy vẫn chưa hoàn toàn thoát ra từ đại chiến trường.

Loại cảm giác thảm thiết kia bị buộc đến mức tận cùng.

Đó là con đường tương lai của nàng, con đường tràn ngập huyết sắc.

Hôm nay là cuối tuần, nàng không biết chính mình muốn đi nơi nào, có thể đi nơi nào, nàng chỉ là muốn chạy.

Trên đường đụng phải tốp năm tốp ba bạn học, sôi nổi đối chiếu hình ảnh trên trí não cùng với mặt nàng, hưng phấn mà chào hỏi, hài hước gọi Vân tổng chỉ huy.

Ra khỏi vườn trường, tùy ý thay đổi mấy chiếc xe taxi huyền phù, không biết đi bao lâu, Vân Mạt liền nhìn thấy núi rừng.

Nàng phụt cười.

Duyên phận a, không phải lần trước gặp được Liên Nghệ trong phiến vùng núi kia sao?

Ban ngày rừng cây không có dữ tợn như vậy, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt, còn có một dòng suối bên đường.

Vân Mạt cười, xắn ống quần lên, ngồi ở trên tảng đá bên cạnh dòng suối, trong nháy mắt khi hai chân bỏ vào nước, nàng cảm thấy cả người đều thả lỏng xuống.

Vân Mạt ngâm chân trong dòng suối mát lạnh, đôi tay nâng cằm suy tư con đường tương lai.

“Có cá!”

Dưới dòng suối thanh triệt có bóng dáng màu đen hiện lên, chỉ là nhìn không ra được chủng loại.

Vân Mạt nổi lên hứng thú, nàng cởi ba lô xuống, lật xem đồ vật có thể dùng.

Đáng tiếc, ngoại trừ một cuộn dây không biết đã nhét vào khi nào, cùng với một túi bánh mì, cái gì cũng đều không có.

Nhưng, cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của Vân tiểu thiếu chủ……

Cách đó không xa là nghĩa trang liệt sĩ.

Xe lăn của Nhiếp Duẫn Ninh dừng ở trước một tấm bia mộ, ảnh chụp trên bia mộ là một nam nhân thập phần trẻ tuổi. Khuôn mặt hắn mang theo vài phần thanh tú, soái khí.

Đó đã từng là chiến hữu của hắn, xuất thân từ Lam Tinh, An Sở.

Suy nghĩ của Nhiếp Duẫn Ninh bay về vài thập niên trước……

“Chúng ta làm hết thảy những thứ này có ý nghĩa sao?” Nhiếp Duẫn Ninh mê mang lùi bước, một lần lại một lần tự hỏi.

“Có!” bóng dáng An Sở kéo dài trên mặt đất, thanh âm tràn ngập kiên định.

“Tiểu Nhiếp, đừng sợ, có anh ở đây!”

“Tiểu Nhiếp, hết thảy vì Liên Bang!”

Nam nhân khí phách hăng hái một thời kia, đến chết vẫn mang mộng tưởng bảo vệ Liên Bang.

Nhiếp Duẫn Ninh một lần lại một lần chà lau mộ bia, hắn chỉ cảm thấy chua xót cùng trào phúng.

Nếu An Sở còn sống, có thể thất vọng đối với Liên Bang hay không?

Nhất định là có đi?

Thất vọng trong ánh mắt trong trẻo đó, hắn không muốn nhìn thấy.

Chính là chân hắn……

Nhiếp Duẫn Ninh thở dài thật sâu, đẩy xe lăn đi đến trên con đường nhỏ.

Viên cảnh vệ vội vàng đuổi theo, Nhiếp thượng tướng vẫy vẫy tay, ý bảo hắn không cần đi theo.

“Ta muốn tự mình chuyển động một chút, ngay phụ cận kia thôi.”

Viên cảnh vệ do dự một chút, vẫn lưu lại thủ ở tại chỗ.

Tâm tình Nhiếp Duẫn Ninh phức tạp, ở trong rừng rậm đi đi dừng dừng, liền thấy một người nữ sinh.

Nàng mặc quân trang, hai chân ngâm trong nước, ống quần xắn cao đến đầu gối, trong tay giơ một cây gậy gỗ, nhìn giống như muốn câu cá.

Nhưng công cụ câu cá của nàng……

Vân Mạt nhấc cây gỗ lên, đem bánh mì xỏ lên trên cây kim.

Nhiếp Duẫn Ninh bật cười phát hiện, phía dưới sợi dây thật kỳ quái, liền cái móc câu cũng không có.

Vân Mạt biết bên cạnh có người, nàng không để ý tới hắn, đối phương cũng không để ý tới nàng.

Hai người một người xem, một người câu, liền như vậy trôi qua hết mười phút.

Bánh mì rốt cuộc dùng hết rồi.

Vân Mạt còn giống mô giống dạng giơ cần câu lên.

Thần sắc căng chặt của Nhiếp Duẫn Ninh lơi lỏng xuống, như có như không hỏi, “Cô bé, ngươi muốn cho cá ăn, hà tất phải phí nhiều sức lực như vậy đâu?”

Vân Mạt không để ý nói “Ta đang câu cá mà.”

Nhiếp Duẫn Ninh bật cười, “Ngươi là noi theo Khương Thái Công sao?”

“Lão tiên sinh biết Khương Thái Công?”

Nhiếp Duẫn Ninh vỗ chân, “Muốn cho cá cắn câu cũng phải có đủ dụ hoặc nha.”

“Phải không? Trang Tử có nói rằng: 'không phải cá làm sao biết lý do cá vui?”

Nhiếp Duẫn Ninh đối với cô gái nhỏ có thể tiếp được lời hắn nói cảm thấy rất hứng thú, trong lời nói tựa hồ cất giấu huyền cơ, bộ dáng ông cụ non.

“Thấy ngươi tuổi không lớn, tâm tư lại rất nặng”.

Vân Mạt cúi đầu cười một chút, tiếp tục nhìn cần câu.

“Người trẻ tuổi, ngươi không chỉ là câu cá đi?” Nhiếp Duẫn Ninh khó được nổi lên tâm tư bắt chuyện.

“Đúng…… Có lẽ là thuận tiện tự hỏi một chút chuyện cuộc đời đi?” Vân Mạt nhìn chằm chằm suối nước trong xanh, cà lơ phất phơ trả lời.

“A, cuộc đời trong mắt người trẻ tuổi, hiện tại là bộ dáng gì?” Nhiếp Duẫn Ninh bật cười.

Vân Mạt đem cần câu thu lên, cởi ngân châm xuống để lại vào trong vòng tay.

Một con cá nhỏ lướt qua bên chân, nàng nháy mắt duỗi tay về phía con cá, kết quả con cá từ trong lòng bàn tay nàng trượt đi ra ngoài.

Vân Mạt nhìn đuôi cá vẫy vẫy bơi ra xa, không có chính diện trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ngài đã nghe qua chuyện xưa ‘kháng long hữu hối’ chưa?”

Nhiếp Duẫn Ninh trầm mặc.

Vân Mạt khom lưng tiếp tục tìm cá, bớt thời giờ kể lại câu chuyện này.

Trong rừng rậm ngoại trừ giọng nói của nàng, hết thảy đều im ắng.

Chuyện xưa kể xong, Vân Mạt một con cá cũng không có bắt được, ngược lại còn ướt hết cả người.

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!

Nhiếp Duẫn Ninh nghe ra lời thuyết minh, hắn phức tạp cười cười.

Liên Bang còn không phải là con rồng trong chuyện xưa kia sao, vị cư sĩ có địa vị cao nhưng lại không biết kiềm chế sự kiêu ngạo? Cứ tiếp tục như vậy, chung quy có một ngày sẽ gặp tai hoạ.

Hắn muốn tiếp tục mặc kệ sao? Đương nhiên không!

Xe lăn chuyển động, Nhiếp Duẫn Ninh chuẩn bị rời đi, mang theo quyết tâm xưa nay chưa từng có.

Theo như lời của Liên Nghệ, đã có biện pháp tìm ra người Tinh Minh, nếu thế, dù cho hắn không thể đứng dậy nổi, cũng tuyệt không cho phép Liên Bang tiếp tục đi xuống như vậy. Tuyệt không cho phép lại lấy Lam Tinh coi như vật hi sinh.

Vân Mạt nghe được phía sau truyền đến một thanh âm, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một nam nhân ngồi xe lăn.

Vân Mạt nghiêng đầu xem chân hắn, mặt lộ vẻ suy tư.

“Ai…”

Chờ nàng nghĩ đến điều gì, muốn gọi đối phương lại, nam nhân kia đã đi xa.

Vân Mạt lắc lắc đầu, coi cái người xa lạ này trở thành hốc cây, phun tào cảm xúc áp lực, hiện tại tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

Nàng nhặt một cục đá lên, hung hăng ném vào mặt nước, sau đó đeo giày, vỗ vỗ tay, đi về phía con đường.

Có một vĩ nhân không phải đã nói sao?

Trên đời vốn không có đường, người đi nhiều, mới thành đường……

Bình Luận (0)
Comment